Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói cái gì?” Dư Kình Tùng vừa nghe lời này thì lập tức nổi giận.

Diệp Viễn cũng lười nhìn hắn ta, chỉ nhìn thẳng vào Dư Văn Phong, không hề sợ hãi chút nào.

Nhưng mà Diệp Viễn lớn mật cũng khiến mọi người líu lưỡi.

Ngay cả Trăm Thành chi địa mà hắn cũng không muốn, chỉ cần mạng của Dư Kình Tùng, khẩu khí thật lớn!

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người nghĩ hắn ngu xuẩn.

Giang Ngọc Đường ở một bên cảm thấy cảm động, hắn ta biết rõ đây là Diệp Viễn xả giận cho hắn và phụ thân.

Trăm Thành chi địa thuộc dạng quyền quý và vinh quang, Dư Văn Phong dùng nó để lôi kéo Diệp Viễn, thật sự là đã bỏ ra một cái vốn rất lớn.

Thế nhưng Diệp Viễn lại không hề nhíu mày dù chỉ một chút mà đã cự tuyệt.

Dư Văn Phong cau mày nói: “Ngoại trừ điều kiện này thì những chuyện khác đều được.”

Diệp Viễn lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta mới là người nói điều kiện, không phải là ngươi!”

Gương mặt của Dư Văn Phong biến sắc, lão ta hừ lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi thật sự muốn hứng chịu lửa giận của phủ thành chủ sao? Ngươi biết mùi vị đó như thế nào không?”

“Hừ! Dư Văn Phong, ngươi đúng là xem trọng bản thân quá nhỉ? Diệp Viễn là người mà Lý Không Minh ta bảo vệ!” Lý Không Minh cười lạnh nói.

Với sự khôn khéo của lão ta, sao có thể buông tha cơ hội này?

Hai điều kiện mà Diệp Viễn đưa ra, hai người kia không thể đáp ứng.

Vậy thì Diệp Viễn cũng chỉ có thể lựa chọn Không Minh học viện.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Lý Không Minh, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không cần uổng phí tâm cơ, ta sẽ không đi Không Minh học viện.”

Lý Không Minh biến sắc hỏi: “Vì… Vì sao? Ngươi có biết nếu như không được Không Minh học viện của ta che chở, ngươi sẽ có kết quả gì không?”

“Ha ha ha… Lý Không Minh, ầm ĩ nửa ngày, hoá ra ngươi cũng chỉ tự mình đa tình! Người ta vốn không thèm để ý đến ngươi!” Dư Văn Phong nghe vậy cười to nói.

Diệp Viễn vẫn bình thản: “Các ngươi đừng quá xem trọng chính mình, Diệp Viễn ta không cần người nào che chở. Ta đến Đế đô Cửu Hứa chỉ vì muốn cứu Giang huynh. Bây giờ chuyện này đã thành, chuyện giữa các ngươi ta cũng chẳng muốn dây vào.”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, bọn họ đều bị lời nói của Diệp Viễn làm chấn động.

Cuồng!

Quả thật quá ngông cuồng rồi!

Đối mặt với một đống cường giả Chân Thần, Diệp Viễn lại dám nói như vậy, đây đúng là đang tìm chết mà!

Tiểu tử này, rốt cuộc là đầu óc bị co giật hay là thật sự có chỗ dựa?

Ở đế đô, cường giả Chân Thần là một tồn tại như chúa tể, vậy mà Diệp Viễn lại nói với bọn họ đừng quá xem trọng chính mình!

Lời này quả thực là đại nghịch bất đạo.

Mà hắn ta cũng chỉ là một Thiên Thần tầng năm nho nhỏ.

Tam đại cường giả nghe vậy thì đều sửng sốt, đột nhiên, Dư Văn Phong cười to nói: “Tiểu tử, ngươi có biết người đang nói chuyện với người nào không?”

Diệp Viễn nhàn nhạt trả lời: “Đương nhiên ta biết!”

Dư Văn Phong tức giận đến mức bật cười, nói: “Tốt lắm, thế thì bổn tọa muốn nhìn xem ngươi có sức mạnh như thế nào mà lại dám nói như vậy!”

Ai cũng không ngờ, Diệp Viễn lại chậm rãi gật đầu nói: “Ngươi có thể nhìn một chút.”

Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp đẩy Dư Kình Tùng đang ở trong tay mình ra ngoài.

Mọi người sửng sốt, Diệp Viễn làm như vậy là trả lại con tin cho đối thủ sao?

Vậy thì còn đánh thế nào được nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK