Mười bốn tông môn cấp Chân Thần, sáu mươi bốn đệ tử hội tụ ở sân diễn võ.
Mọi người đều dồn lực chú ý lên Ảnh Nguyệt Tông, ở trên người Diệp Viễn.
Dịch Khánh Tường cảm nhận được những ánh mắt không có ý tốt này, nhịn không được có chút rụt rè hỏi.
“Hứa trưởng lão, bọn họ... Sao bọn họ lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt như vậy?”
Hứa trưởng lão thản nhiên nói: “Với thực lực của chúng ta ở Thượng Lâm Uyển, hiển nhiên sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy bất mãn. Phải biết rằng, ngay cả Thượng Thanh Tông, cũng không có tư cách vào được đây. Một lát nữa, các người phải cẩn thận một chút đấy.”
Sắc mặt của Dịch Khánh Tường và Khương Tuyết Diễm nhất thời trở nên vô cùng khó coi, mấy ngày nay bọn họ tu luyện ở Thượng Lâm Uyển, cũng có được rất nhiều lợi ích.
Nhưng có được những lợi ích này, cũng cần phải có trả giá.
Loại lợi ích không tương xứng với thân phận như thế này, rất dễ thu hút sự không hài lòng của người khác.
Đó là điều mà lúc trước bọn họ chưa hề suy nghĩ tới.
“Chuyện này... Đều phải trách Diệp Viễn!” Khương Tuyết Diễm buồn bực nói.
Dịch Khánh Tường cũng phàn nàn: “Đúng vậy, kẻ này đúng là rất thích thể hiện!”
Diệp Viễn nghe xong, không thể không lắc đầu bật cười.
Đó là bản chất của con người, khi họ có được lợi ích, họ sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên, nhưng một khi xảy ra vấn đề, họ sẽ cảm thấy tất cả đều là lỗi của người khác.
Bách Lý Thanh Yên lại không chịu được, cười lạnh nói: “Ngày đó khi các người vào đây ở, không phải còn rất vui mừng khua tay múa chân sao? Nếu như không phải có Diệp Viễn, các người đều phải ở trong phòng chứa củi! Thân là đệ tử tông môn cấp Chân Thần, đây chính là một chút tự tôn kém cỏi của các người sao?”
Lúc này, Tiểu Đồng đang ôm Bảo Trư miệng còn hôi sữa, lại làm ra vẻ lão cụ non nói: “Hai người các người còn biết xấu hổ hay không, Diệp Viễn cầu xin các người ở lại đây sao? Hay là nói, các người cảm thấy với thực lực của mình, chỉ cần không bị chú ý tới, là có thể có được tư cách đi vào Thần Điện?”
Hai người nghe vậy không khỏi bị nghẹn, tiểu quỷ này tuy người còn chưa lớn, nhưng nói chuyện thì một chút mặt mũi cũng không để cho ai.
Hai người nhìn nhau một cái, cùng trầm mặc lại.
Tiểu Đồng nói không sai, mặc dù không bị chú ý tới, bọn họ cũng không có khả năng có được tư cách đi vào Thần Điện.
Nghe nói Diệp Viễn muốn tham gia hội võ Hoàng Linh, Tiểu Đồng vô cùng hứng thú, sống chết nhất định phải đi theo.
Hội võ Hoàng Linh mỗi một lần, đều sẽ cố định có sáu mươi bốn người tham gia.
Về phần phân chia số người, Thần Điện sẽ căn cứ vào thực lực của tông môn, xét theo tình hình cụ thể mà phân chia cho các đại tông môn.
Số người này cũng không cố định, thế nhưng mấy lần gần đây, Thượng Thanh Tông, Như Ý Tông và mấy đại tông môn khác, mỗi tông môn đều chiếm hết bảy tám phần số người.
Các tông môn nhỏ hơn một chút khác, số người lần lượt giảm bớt.
Ảnh Nguyệt Tông có bốn người, tính ra không ít, nhưng kỳ thật trên cơ bản không có hy vọng gì quá lớn.
Dù sao, trong sáu mươi bốn người đó, chỉ có năm người đi đến cuối cùng.
Hội võ Hoàng Linh là một trận ác chiến, hội võ sẽ kéo dài đến mấy tháng, thậm chí kéo dài đến một năm.
Đệ tử tham gia hội võ Hoàng Linh, sẽ giao chiến hai hai, mỗi ngày chỉ tổ chức năm trận, cho đến khi tất cả người tham gia đều giao thủ xong.
Sau cùng, năm người có tỷ lệ thắng cao nhất, sẽ có đủ tư cách vào Thần Điện.
Trận ác chiến thế này, là khảo nghiệm đối với tất cả các đệ tử, cũng là cơ hội cho tất cả các đệ tử.
Những đệ tử có thể đi tới hội võ Hoàng Linh, đều là người nổi bật trong các đại tông môn cấp Chân Thần, không có người nào là tầm thường cả.