Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Đường từ chối cho ý kiến đối với điều này, hắn biết thực lực của Tả Bất Quy, tuyệt đối không phải là loại ẻo lả. Cho dù là bản thân, thời điểm đối mặt với hắn cũng phải cấn thận một chút.

“Cũng không chỉ là hai người chúng ta, Tô Nhất Sơn, Từ Thanh Phong những tên kia cũng tới và ngồi ở khán đài đối diện. Chung quy đã hai năm chưa từng xuất hiện tại cuộc chiến sinh tử, cho dù chỉ là hai nhân vật vô danh, hấp dẫn mọi người đến xem cũng không phải việc gì kỳ quái ? Nhớ năm đó, chúng ta cũng không phải là những kẻ vô danh tiểu tốt hay sao?” Long Đường nhàn nhạt nói.

“Khà khà, đúng thế, ai mà không trải qua thời điểm vô danh tiếu tốt chứ? Có điều, Tô Nhất Sơn tiểu tử đó lại cùng một giuộc với Vạn Uyên, hắn đến xem trò hay à? Tóm lại Tô gia vốn có quan hệ không tốt với Dược Hương phường, thấy con trai của Diệp Hàng bị người khác giết, với tính tình của hắn, nhất định sẽ thấy hả hê.” Dường như Tả Bất Quy vô cùng hiểu biết cục diện của Hoàng thành.

“Chuyện không liên quan đến ta.” Long Đường lạnh lùng nói.

“Ha ha, ta cũng biết đức hạnh đó của ngươi! Ta biết hôm nay ngươi tới là muốn xem xem thứ ngươi không luyện thành được Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, lại bị một tên tiểu tử vô danh luyện được, đúng chứ?” Tả Bất Quy tựa hồ đối với Long Đường vô cùng hiếu rõ, nói thẳng ra mục đích Long Đường tới đây.

Long Đường ngược lại không chối bỏ, gật đầu nói: “Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng tuy là võ kỹ không đầy đủ, nhưng lại được học viện công nhận là khó luyện nhất, cũng là võ kỹ có uy lực lớn nhất, những năm gần đây hình như không ai dám đụng tới. Trái lại ta thật muốn xem xem, Diệp Viễn này tới đây để tấu hài, hay là thật sự hẳn đã luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng.”

Tả Bất Quy bĩu môi nói: “Ta thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, loại người biến thái như ngươi cũng tốn thời gian một tháng mới luyện thành đệ nhất trọng, Diệp Viễn cái loại đuôi xe này làm sao có thế luyện thành? Cứ cho là hắn luyện thành đi, nhất trọng lãng có tác dụng chó gì? Hắn còn kém Phí Thanh Bình đến hai cái cảnh giới!”

“Có lẽ vậy.” Long Đường không thèm tranh cãi với Tả Bất Quy, chỉ nhẹ nhàng trả lời.

“Này này, ngươi như này là thái độ gì? Có cần cả ngày bày ra bộ dạng thảm khốc hay không?”

“Ta thấy ngươi không thể đợi thêm được nữa, tiểu tử Diệp Viễn kia phỏng chừng đã chạy mất rồi, bây giờ đã là lúc nào rồi còn chưa xuất hiện.” Tả Bất Quy lải nhải nói, Long Đường ngược lại không thèm để ý.

“Nhường một chút, nhường một chút!” Chính lúc này, Diệp Viễn hô lên, hắn bị ngăn ở bên ngoài không vào được.

“Là Diệp Viễn, hắn tới rồi!

“Hắn vân dám đến!”

“Nhanh cho hắn vào, đừng làm trễ việc thu Nguyên Khí đan của ta!”

Một trận cười sảng khoái, mọi người nhường cho Diệp Viễn một con đường để vào.

Diệp Viễn lại không trực tiếp tiến vào trường đấu võ, mà đi tới bên Đường Vũ, như tên trộm hỏi: “Đều làm xong rồi sao?”

Đường Vũ cười: “Diệp sư đệ yên tâm, may mắn không làm nhục mệnh.”

“Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nói xong Diệp Viễn giơ thật cao hai cánh tay lên trên không trung cười nói: “Đa tạ các vị sư huynh sư tỷ tặng Nguyên Khí đan, sư đệ ở đây cám ơn, liền thu nhận.”

Tất cả mọi người đều trô’ mắt nhìn nhau, không biết Diệp Viễn đang làm trò gì, cái gì chứ, lẽ nào khi luyện công hắn bị rớt não mất rồi?

Diệp Viễn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nói với Đường Vũ: “Đường sư huynh, không được để mất danh sách đấy. Đợi sau khi cuộc tỷ đấu kết thúc, ta phải đi lấy hết phần thưởng”

Nói xong, Diệp Viễn cất bước vào trường đấu võ.

Phí Thanh Bình nhìn Diệp Viễn sai bảo, trên mặt cười lạnh: “Mạng ngươi rất nhanh sẽ không còn, ngươi vẫn còn muốn Nguyên Khí đan?”

Diệp Viễn cười nói: “Phí Thanh Bình, ngươi cược chưa? Ngược lại mạng ngươi cũng sắp mất, ngươi không đặt nhiều một chút đó chứ?”

“Yên tâm, ta đã sớm cược cho ngươi chết! Bây giờ, ta sẽ tiễn ngươi về tây thiên!” Khí thế Nguyên Khí tầng năm của Phí Thanh Bình mở hết, nghĩ muốn vừa bắt đầu muốn chiếm cứ chủ động.

“Ố a, khí thế không tệ lắm. ồ, lại còn là Nguyên Khí tầng năm!” Diệp Viễn trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Phí Thanh Bình thấy Diệp Viễn biến sắc, không khỏi đắc ý: “Hừ! Dầu gì cũng là sư huynh đệ, thế này đi, ta nhường ngươi ba chiêu, ra chiêu đi!”

Diệp Viễn trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, kinh ngạc nói: “Lời này của Phí sư huynh là thật ư?”

“Tất nhiên là thật!”

“Vậy thì tốt quá!” Diệp Viễn cười lớn nói: “Các ngươi đều nghe nha, là chính bản thân hắn nói nhường ta ba chiêu!”

Trong lúc chờ dịch thêm chương mới bạn có thể đọc thêm các truyện sau tại nhayhȯ. com nha:

Bát gia tái thế Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên Lâm Mộc Báo Thù Đoàn sát thủ tiến hóa thần cấp Vô thượng Luân hồi chi môn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK