Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ công pháp hệ lôi thì ẩn nấp truy tung là món công phu mà Lôi Minh Thần Vương tinh thông nhất.

Hắn vẫn luôn đi theo đoàn người Diệp Viễn suốt dọc đường tới đây nhằm đục nước béo cò.

Nếu Diệp Viễn gặp nguy hiểm, hắn sẽ không ngại đâm một đao sau lưng. Nếu tìm được thứ tốt, hắn có thể nhanh chân chạy đến lấy trước.

Hắn cũng không biết đến Tử Sát Thiên U, nhưng lời Diệp Viễn vừa nói không khỏi khiến hắn rung động.

Bất cứ cường giả Hư Huyền nào nghe được lời của Diệp Viễn cũng không thể thờ ơ.

Hắn còn đang tính toán xem làm thế nào giành được trước thì bỗng đâu một con trâu rừng bất ngờ xuất hiện.

“Thật không uổng công, thứ tốt thế này ta phải lấy cho bằng được!”

Ngô Viễn Kiều mừng như phát điên, giơ tay ra định lấy Tử Sát Thiên U.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng màu tím của Tử Sát Thiên U chợt loé lên, mặt Ngô Viễn Kiều biến sắc, theo bản năng lùi về phía sau.

Nhưng đã quá muộn!

Ánh sáng màu tím vô cùng sắc bén, đâm xuyên qua vòng nguyên lực hộ thể làm hắn bị thương!

Trong nháy mắt, một luồng khí đen kịt từ miệng vết thương lan ra và hướng lên trên.

Có độc!

Sắc mặt Ngô Viễn Kiều tái nhợt, điên cuồng vận khí nhằm đẩy độc tố ra khỏi miệng vết thương.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

"Rầm!"

Một con rắn khổng lổ từ dưới đất phóng lên cao, ngoác cái miệng đỏ lòm định ngoạm lấy Ngô Viễn Kiều.

Ngô Viễn Kiều không kịp đẩy độc tố ra nữa, hắn mở ra lãnh vực Thần Vương trong chớp mắt rồi bắn một tia chớp về phía con rắn khổng lồ.

"Rầm!"

Con rắn khổng lổ cũng phun ra nguyên lực tấn công dữ dội, chiến đấu trực tiếp với Ngô Viễn Kiều.

Lượt tấn công này không phân được thắng bại!

Con rắn khổng lồ kia như đã phát điên, nó tấn công Ngô Viễn Kiều liên tục. Trong sơn cốc diễn ra trận đại chiến giữa một người và một rắn.

Ngô Viễn Kiều vô cùng kinh ngạc, không ngờ thực lực của con rắn khổng lồ này không thua kém mình là bao.

Sắc mặt hắn trở nên khó coi, hắn cảm nhận được độc tố ở miệng vết thương đang tràn lan trong cơ thể.

Đúng lúc này, một vài bóng người xuất hiện trong sơn cốc.

Không phải ai khác mà chính là đám người Diệp Viễn vừa rời khỏi.

Ngô Viễn Kiều đang chiến đấu thì thấy đám người Diệp Viễn xuất hiện hoàn toàn trái ngược với dự định của mình, khiến hắn bỗng có một dự cảm chẳng lành.

“Ha ha, cảm động quá! Lôi Minh, không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào cho phải. Con thiên mãng này chính là thú bảo hộ của Tử Sát Thiên U, ta đang không biết phải làm thế nào thì ngươi đã dụ được nó ra rồi. Ngươi đúng là một người tốt, Diệp mỗ cảm động đến rơi nước mắt mất thôi!”

Lời nói của Diệp Viễn rất chân thành, nhưng gương mặt thì đầy vẻ châm biếm.

Hoá ra ngay từ đầu kẻ này đã biết mình luôn đi theo bọn hắn nên mới sắp đặt như vậy để lấy mình ra làm mồi nhử.

Nhưng hắn đã cực kỳ cẩn thận, luôn giữ một khoảng cách xa, thậm chí còn phát huy thuật ẩn nấp tới cực hạn.

Hắn dám tự tin rằng cường giả Hư Huyền cũng không thể nào phát hiện được mình, nhưng tại sao một kẻ Đạo Huyền tầng một lại phát hiện được?

Và còn con trâu rừng kia là sao?

Không lẽ Cơ Thanh Vân có thể hợp tác với một con thú hoang để diễn trò?

Cho dù Cơ Thanh Vân có khả năng này đi chăng nữa thì cũng không đủ thời gian để thực hiện.

“Địa ngưu khi thấy Lâm Hoan Thảo sẽ nổi giận, ngươi có nhớ ta đã lấy được một loại linh dược màu đỏ ở khu vực bảy vạn năm không? Đó chính là Lâm Hoan Thảo đấy! Hiện tại địa ngưu đã đuổi theo phân thân của ta đi rất xa. À, công phu ẩn nấp của ngươi lợi hại lắm, nhưng ngại quá, hình như cảnh giới thần hồn của ta có đột phá, công phu của ngươi… không có tác dụng!”

Như thể biết được Ngô Viễn Kiều muốn hỏi điều gì, Diệp Viễn trực tiếp trả lời hết cho hắn hay.

Đứng từ xa loáng thoáng nghe được lời giải thích của Diệp Viễn mà Ngô Viễn Kiều muốn hộc máu.

Hơi thở của hắn trở nên rối loạn, suýt nữa bị con thiên mãng quật đuôi trúng.

Cơn khó thở xông lên não, độc tố đã theo máu của hắn lan tới cánh tay.

Lúc này hắn không thể nói chuyện được nữa, chỉ có thể nghe Diệp Viễn nói không ngừng.

“À, quên nói với ngươi, không thể lấy Tử Sát Thiên U như vậy đâu, phải dùng lửa để lấy, sau đó đem phong ấn vào trong bình ngọc. Độc của Tử Sát Thiên U rất ghê gớm! Ngươi chớ cậy mình là cường giả Hư Huyền mà coi thường, bởi nếu như độc tố chạy vào tim dù không chết thì cảnh giới cũng tụt dốc. Nếu ta là ngươi, lúc này ta sẽ mau chóng tìm lấy một chỗ để bế quan đẩy chất độc ra, không thì chẳng ai cứu nổi ngươi đâu! Cũng đừng hòng đổ vấy cho người khác, ngươi đã động tới Tử Sát Thiên U thì thiên mãng sẽ đuổi giết ngươi tới cùng. Còn ngươi có thể cắt đuôi được nó trước khi chất độc phát tác hay không thì phải xem vận khí của ngươi ra sao.” Diệp Viễn ôn tồn nói.

“Phụt!” Ngô Viễn Kiều cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Diệp Viễn giống như đi guốc trong bụng hắn ta, những điều hắn nghĩ đều bị nói ra hết.

Vừa rồi quả thật hắn có ý định chuyển mối họa sang cho kẻ khác, ấy vậy mà Diệp Viễn liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Hơn nữa lời của Diệp Viễn khiến Ngô Viễn Kiều buốt lạnh cả người.

Chất độc này có thể ghê gớm đến như vậy sao?

Hắn thà tin rằng là có chứ chẳng dám tin là không!

Một suy nghĩ vụt thoáng qua, Ngô Viễn Kiều trực tiếp triển khai lãnh vực Thần Vương, đột nhiên tung ra đòn tấn công khiến ai nấy giật mình, đánh văng thiên mãng đi thật xa.

Hắn cũng không dám dừng lại mà tiếp tục đẩy thân pháp lên mức cao nhất, chạy bán sống bán chết.

Bị đòn tấn công này của Ngô Viễn Kiều chọc giận, thiên mãng bay vọt ra phía ngoài sơn cốc với tốc độ cực nhanh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người phía sau Diệp Viễn lặng thinh không nói.

Mới đây thôi, bọn họ cũng chưa biết ý định của Diệp Viễn, cả đám còn mừng thầm khi thấy hắn dùng phân thân dụ con địa ngưu đi khỏi.

Nhìn Ngô Viễn Kiều bị thiên mãng tấn công, họ cũng cảm thấy băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi Diệp Viễn giải thích rõ ràng thì họ mới bừng tỉnh ngộ.

Mà lúc này, người kích động nhất là Cực Kiếm Thần Vương Huống Thiên Minh.

Hắn và Ngô Viễn Kiều ở hai phe đối lập nhau, những năm qua không ít lần bị đuổi giết. Nhưng thuật truy tung ẩn nấp của Ngô Viễn Kiều cực kỳ cao, Huống Thiên Minh không cách nào tìm ra được hắn ta.

Sao hắn có thể không thấy cảm động khi biết hết thảy mọi thứ mà Diệp Viễn làm hôm nay là để báo thù cho hắn được đây?

“Lão đệ, sao… sao ngươi tốt với lão ca như vậy? Phần đại lễ này thật bất ngờ quá!” Huống Thiên Minh kích động nói.

Diệp Viễn cười đáp: “Gã này đi sau chúng ta suốt ắt không có ý tốt gì, cũng vừa khéo ta lại báo được thù cho lão ca. Ha ha, chúng ta là huynh đệ, không cần phải nói lời khách sáo.”

Huống Thiên Minh gật đầu nói: “Đúng, chúng ta là huynh đệ! Chờ lão ca lành vết thương sẽ cùng ngươi đi diệt Dược Vương Điện! Ta không tin là Cơ Thương Lan lại có thể lấy thúng úp voi được.”

Diệp Viễn cười nói: “Lão ca không nói thì ta cũng muốn đi cùng với huynh! Nhưng mà việc cấp bách nhất là chúng ta phải chữa khỏi vết thương của huynh đã.”

“Đại nhân, sao ta có cảm giác người hiểu rất rõ về nơi này nhỉ?” Khương Thái Thương bỗng hỏi bâng quơ.

Diệp Viễn cười đáp: “Bởi vì ta đã từng tới đây rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK