Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Lữ Ngạn nào còn dám ở lại, lập tức chạy trốn vào hư không.

Mấy người này vừa đi, trong thành bộc phát ra tiếng hoan hô chấn động mây xanh.

Trận chiến ngày hôm nay đánh quá khí thế!

Mấy tên Đại đế đô kiêu ngạo, mấy kẻ thống trị đạo tràng kia cũng không làm gì được bọn hắn.

Hơn nữa, từ nay về sau Hoàng thành Thiên Ưng đã thật sự là một vương quốc độc lập, xứng đáng với cái tên của nó.

Có một người thống trị thương dân như con như Diệp Viễn đây, bọn hắn làm sao có thể không hoan hô?

Nhìn thấy biểu cảm của tất cả võ giả trong thành, ngay cả mấy siêu cấp cường giả như Giản Túc Thao, Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng đều giật mình không gì tả được.

Bọn hắn không nghĩ tới, uy vọng của Diệp Viễn ở trong tòa thành này lại cao đến như thế.

Tiếng hoan hô phát ra từ đáy lòng của những võ giả kia không cách nào làm giả được.

Bọn hắn thật tâm ủng hộ Diệp Viễn chứ không phải chỉ làm cho có lệ.

Loại tình huống này tại thành trì của hắn gần như rất khó nhìn thấy.

Diệp Viễn ôm quyền với một đám cường giả Thiên Tôn nói: "Các vị tiền bối không ngại đường xa vạn dặm đến đây tương trợ, Diệp mỗ vô cùng cảm kích. Về sau, nếu như có chỗ nào cần đến Diệp mỗ xin cứ mở miệng, Diệp mỗ tuyệt đối không chối từ."

Triều Nguyên Thiên Tôn ha hả cười nói: "Diệp Viễn tiểu hữu quá khách khí rồi! Bản tôn nghe Tống Ngọc nói, ngươi ở bên trong chiến trường Cổ Thần đã liều mạng bảo vệ bọn hắn. Bằng không, bọn hắn đã sớm thân tử đạo tiêu. Quan trọng hơn là tiểu tử này vậy mà lại đột phá Đế lăng chi khí. Chỉ riêng điều này thôi bản Tôn cũng muốn tới đây một chuyến!"

"Ai nói không phải chứ? Tên tiểu tử Quách Cảnh Dương này, ta cho rằng hắn có thể lên tới Hoàng cực chi khí đỉnh phong cũng đã không tệ rồi, ai ngờ tiểu tử này lại trực tiếp đột phá Đế lăng chi khí, ha ha ha..." Ngũ Phong Thiên Tôn cười to nói.

Mặc dù trong miệng mấy vị Thiên Tôn nói như vậy, nhưng trong lòng thì đã sớm vui như nở hoa.

Lần này đi ra lại có thể giao hảo với một Tông sư Đan đạo yêu nghiệt đến như thế, coi như giá trị.

Mặc dù bọn họ đều là cường giả Thiên Tôn, nhưng bọn họ cũng giống cường giả Thiên Đế, cũng đều cần Thần đan cấp sáu a!

Quan trọng hơn là, với thiên phú đáng sợ như Diệp Viễn, có thể ngang hàng luận giao với Phiêu Vũ Thiên Tôn thì thực lực Đan đạo của hắn khủng bố đến mức nào?

Tương lai, chỉ cần hắn đột phá đến cảnh giới Thiên Tôn, vậy không phải là đủ để trở thành Đan thần thất tinh rồi hay sao?

Có thể giao hảo với dạng tồn tại như thế này, đương nhiên là chuyện cầu còn không được.

Bằng không, những cường giả Thiên Đế kia làm sao có khả năng cấp cho Phiêu Vũ Thiên Tôn mặt mũi như thế?

Diệp Viễn cười nói: "Các vị tiền bối quá khách khí, loại địa phương như Cổ Thần chiến trường kia bọn ta trợ giúp lẫn nhau là điều cần thiết. Nếu như các vị tiền bối không chê Thiên Ưng, vậy chi bằng vào phủ thành chủ ngồi một chút, uống chén rượu nhạt rồi hẵng đi."

Triều Nguyên Thiên Tôn cười nói: "Thành trì tuy nhỏ nhưng có thể dung được một vị đại phật này như ngươi! Các vị, đi qua đó ngồi một chút chứ?"

Thiên Khiếu Thiên Tôn cười nói: "Đương nhiên đương nhiên! Rượu của Diệp Viễn đại sư chắc chắn không phải vật phàm, bản tôn làm sao có thể bỏ qua?"

Nhìn thấy đại nhân nhà mình xưng huynh gọi đệ với những cường giả Thiên Tôn này, các võ giả trong thành càng cảm thấy tự hào gấp bội.

Diệp Viễn cười cười, nói với Bạch Đồng: "Bạch huynh, làm phiền ngươi mang các vị tiền bối vào phủ thành chủ, đem Như Mộng Tửu trân tàng của ta cho mấy vị nếm thử."

Bạch Đồng khẽ gật đầu, nói với bọn họ: "Các vị, mời đi theo ta."

Mọi người rời đi rồi, hiện tại ngoài thành chỉ còn lại Diệp Viễn cùng Giản Túc Thao và Phiêu Vũ Thiên Tôn.

Giản Túc Thao nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: "Lần này, xem như là trả lại nhân tình cho ngươi rồi a?"

Đối với sự xuất hiện của Giản Túc Thao, Diệp Viễn cũng mười phần ngoài ý muốn.

Hắn còn tưởng rằng Giản Túc Thao sẽ oán niệm mình rất sâu, không nghĩ tới lần này vậy mà lại tự mình đứng ra tìm Cực U Thiên Đế.

Hoàng thành Thiên Ưng về sau, coi như không còn hậu hoạn nữa.

"Ha ha, tiền bối nói đi đâu vậy.n tình lần này, Diệp Viễn xin lĩnh." Diệp Viễn chắp tay nói.

Diệp Viễn hắn từ trước đến nay ân oán rõ ràng, sự tình lần trước thật sự là Giản Túc Thao quá phận.

Thế nhưng nói cho cùng, hắn là nhạc phụ của Giản Hoằng Tiêu, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không tính toán quá mức.

Lần này xuất thủ, Giản Túc Thao thật sự đã giúp đỡ rất nhiều.

Phần ân tình này, Diệp Viễn đương nhiên phải nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK