Nhưng Diệp Viễn biết, nếu cứ bị động chịu đòn tấn công của song kiếp thì cho dù là cơ thể hay thần hồn của hẳn cũng đều sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Nếu như vậy, cho dù hắn có độ qua song kiếp, thì cũng không còn sức để đối phó lại với với Thượng Quan Vân Dung đang nhìn hắn chằm chằm như hổ đói.
“Rẹt rẹt!”
Song Sắc Thiên Kiếp lại giáng xuống lần nữa, Diệp Viễn liền tung chưởng ứng phó, Viêm Động Chân Long Sát và Ngự Hồn Phi Kiếm cùng lúc xuất trận, và lại lần nữa phá tan hai tia lôi kiếp.
Kiếp vân giữa trời ngày một dày hơn, dường như đang tỏ ra phẫn nộ, nhưng cũng như đang cười nhạo Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.
Lần này, năm tia Song Sắc Thiên Kiếp cùng lúc giáng xuống, ngay cả Thượng Quan Vân Dung ở bên ngoài thiên kiếp cũng cảm thấy không chịu nổi trước áp lực lớn như vậy, bất giác hắn cùng Thượng Quan Lăng Vân lùi ra xa về phía sau.
“Vân thúc, thúc nói Diệp Viễn hắn…”
Thượng Quan Lăng Vân cảm thấy khiếp đảm trước sức mạnh cường hãn của Diệp Viên, vốn dĩ hắn cho rằng Diệp Viễn sẽ không tài nào độ qua được Song Sắc Lôi Kiếp, bởi chuyện này đã vượt quá khả năng của con người.
Trước uy lực của chín đạo thiên kiếp thứ năm, theo lý mà nói một võ giả Hồn Hải Cảnh sẽ không thế nào vượt qua được, huống hồ còn cộng thêm với hồn kiếp khó đối phó như vậy?
So với lôi kiếp, hồn kiếp còn khó vượt qua hơn nhiều, hơn nữa hồn kiếp này của Diệp Viễn khác hẳn mọi người.
Hồn kiếp tác động trực tiếp tới thần hồn, điểm yếu nhất của võ giả.
Đối với đa số các luyện dược sư mà nói, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc đương đầu với hồn kiếp một cách bị động.
Ai cũng không thể ngờ rằng, Diệp Viễn lại có thần hồn bí kỹ mạnh tới mức có thể đối kháng lại được với hồn kiếp!
Toàn thân Diệp Viễn từ trên xuống dưới gần như không có một điểm yếu, quả đúng là mạnh tới mức khiến người ta phải tuyệt vọng.
Đó gần như là nỗi buồn định mệnh khi phải sống cùng thời với một thiên tài như vậy.
Thời khắc này, cuối cùng Thượng Quan Lăng Vân cũng đã hiểu, cho dù hắn có chọn đi theo con đường nào, cũng không bao giờ là đối thủ của Diệp Viễn.
Chỉ là không biết, Triệu Thừa Càn được Triệu Thiên Dận hết mình bồi dưỡng có thể cản được bước đường trưởng thành của Diệp Viễn hay không.
“Không thể nào! Ngươi hãy nhìn những kiếp vân trên trời xem, sự kiêu ngạo của Diệp Viễn đã khiến thiên đạo phẫn nộ! Đừng nhìn bây giờ Diệp Viễn rất kiêu ngạo, nhưng càng về sau thiên kiếp sẽ càng mạnh, mật độ cũng dày hơn, hắn chắc chắn sẽ không vượt qua được!” Thượng Quan Vân Dung nói.
Quả nhiên đúng như Thượng Quan Vân Dung đã đoán, lôi kiếp từ kiếp vân giáng xuống ngày một dày hơn, dường như không cho Diệp Viễn chút cơ hội nào đế trở tay.
Diệp Viễn tung võ kỹ ra như mưa, đương đầu với thiên kiếp dày đặc đang giáng xuống.
Ngay cả Thượng Quan Vân Dung cũng không muốn tin Diệp Viễn có thể độ qua Song Sắc Lôi Kiếp, nhưng hắn vẫn cảm thấy kinh động trước cảnh tượng trước mẳt.
Đòn tấn công mạnh như vậy, lại do một võ giả Hoá Hải cảnh có thể thi triển được trong lúc độ kiếp sao?
Trong chớp mắt, Diệp Viễn đã trải qua được hơn một nửa chín chín tám mốt lôi kiếp, song cả nguyên lực và hồn lực của Diệp Viễn đều đã bị tiêu hao rất nhiều.
Tốc độ tiêu hao nguyên lực quá nhanh, cho dù Diệp Viễn có ăn một lượng lớn đan dược cũng sẽ rất mất sức.
Và điều nguy hiểm nhất chính là sự tiêu hao hồn lực luôn lớn hơn sự tiêu hao nguyên lực. Nếu còn tiếp tục như vậy, một khi thần hồn phải chịu tổn thương thì sẽ gây ra phiền phức rất lớn.
Diệp Viễn cũng không ngờ rằng, bây giờ thần hồn đã trở thành nút thắt lớn nhất gây hạn chế cho bản thân độ kiếp.
“Ha ha ha, ta đã nói rồi mà! Ngươi xem, cách hẳn độ kiếp có khác nào tự tìm chỗ chết đâu chứ! Ngươi xem hồn lực của hắn sẽ nhanh chóng bị vắt kiệt thôi, khi thần hồn của hẳn bị trúng một tia lôi điện màu tím, thì cũng chính là thời khắc hắn phải thân tẫn đạo vong!” Thượng Quan Vân Dung điên cuồng cười nói.