Diệp Viễn trở về vội vàng, bế quan cũng rất vội vàng, thật đúng là không quan tâm đến tình hình kinh doanh trước mắt của Dược Hương Các.
Bây giờ nghe Thiên Nhi nói như thế, hắn thực sự là có hơi bất ngờ.
Tả Hâm kla có thể khiến cửa hàng Thiên Duyên đứng vững ở vị trí cửa hàng số một ở CỔ Phong Thành thì tuyệt đối không phải là người bình thường.
Hơn nữa cửa hàng Thiên Duyên ở CỔ Phong Thành thâm căn cố đế, quan hệ sâu rộng, đúng là rất khó để chen vào.
Mặc dù Diệp Viễn rất có lòng tin đối với đan dược của mình, nhưng mà cũng chưa từng nghĩ tới trong vòng một năm có thể đánh sụp hoàn toàn cửa hàng Thiên Duyên.
Không ngờ được là Thiên Nhi chỉ dùng tới gần hai tháng, đã đem cửa hàng Thiên Duyên đánh đến mức chỉ còn lại không tới ba phần thị trường.
Cái kết quả này, không khỏi khiến cho Diệp Viễn nhìn Thiên Nhi với con mắt khác.
Trong ấn tượng của Diệp Viễn, Thiên Nhi cũng không có bao nhiêu năng lực, ở trong Cổ Phong Thành lâu như vậy mà không mở ra được cục diện, hẳn là thuộc loại bình hoa kia.
Hơn nữa nha đầu này đến một chút mắt nhìn cũng không có, lần trước còn chưa có nhìn đan dược của mình mà đã muốn đuổi người đi.
Nếu như không phải nể mặt tổng hội trưởng của bọn họ, đoán là Diệp Viễn cũng lười hợp tác với cửa hàng Lưu Tinh.
Cảm nhận được ánh mẳt của Diệp Viễn, Thiên Nhi không khỏi e thẹn nói: “Ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Nếu ngươi không tin thì có thể đi xem sổ sách của hai tháng này!”
Diệp Viễn lắc đầu cười nói: “Không cần, ta tin cô.”
“Vậy ngươi có ý gì?”
Diệp Viễn thu hồi ánh mắt, cười nói: “Xem ra là ta đã coi thường ngươi rồi, không ngờ được một tiếu cô nương như ngươi, lại có thủ đoạn như vậy, thật là khiến ta có chút bất ngờ.”
Thiên Nhi nghe vậy đắc ý cười, nói: “Thủ đoạn của bổn cô nương còn rất nhiều, lúc trước chỉ là không bột đố gột nên hồ thôi! Lần này mượn được gió đông, ta còn không đánh cho lão tử Tả Hâm đó đến không còn mảnh giáp hay sao? Nếu như không phải là tổng bộ không đồng ý điều cường giả Đan Tông đến bên này, thì cửa hàng Lưu Tinh chúng ta sớm đã trở thành đệ nhất cửa hàng ở Cổ Phong Thành này rồi! Nhắc tới cái này, lần này ngươi chính là công thần lớn nhất. Nếu như không có đan dược của ngươi, thì dù ta có nhiều thủ đoạn hơn đi nữa, cũng không thế nào vặn ngã được cửa hàng Thiên Duyên.”
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng là vì tu luyện, cô nương không cần suy nghĩ nhiều. Có điều chúng ta quen nhau thời gian dài như vậy, nhưng ta chỉ biết cô nương gọi là Thiên Nhi nhưng lại không biết họ của cô nương, mặt mũi thực của cô nương cũng chưa bao giờ thây. Hợp tác này của chúng ta cỏ phải là có chút… hữu danh vô thực không?”
Thiên Nhi sững sờ, không ngờ là đột nhiên Diệp Viễn lại hỏi như vậy, sau khi do dự một chút, nàng đã tháo khăn che mặt của mình xuống.
“Ta tên Triệu Thiên, lần này thì đã đáng mặt chưa?” Triệu Thiên khẽ mỉm cười nói.
Nhìn thấy gương mặt Triệu Thiên thanh lệ thoát tục, hai mắt Diệp Viễn không khỏi tỏa sáng, nhưng sau đó lại thở dài nói: “Thiên Nhi cô nương có dung mạo tuyệt thế, nói tới kinh doanh cũng là làm chơi ăn thật, nhưng sao lại lấy khăn che kín gương mặt?”
Không thể không nói, Triệu Thiên tuyệt đối là mỹ nhân khó gặp. Diệp Viễn nghĩ, chí ít cũng là không phân cao thấp với Tiêu Như Yên.
Nhưng mà sắc mặt Triệu Thiên lạnh lẽo, lại đem khăn che mặt che lại, hừ lạnh nói: “Ta biết ngay xú nam nhân các ngươi đều là dáng vẻ đạo đức như thế! Hừ! Triệu Thiên ta dựa vào bản lĩnh của mình, sao phải phô trương nhan sắc!”
Nói xong, Triệu Thiên trực tiếp xoay người rời đi.
Diệp Viễn nhìn bóng lưng Triệu Thiên rời đi, không khỏi hơi thất thần nói: “Triệu Thiên sao? Không biết là có quan hệ như thế nào với Triệu Tinh Thần đây, đôi lõng mày lại có chút giống nhau!”
Bên trong một gian mật thất của Dược Hương Các, Tả Hâm khom người thi lễ với Diệp Viễn nói: “Diệp dược sư là thiên tài luyện dược sư, Tả mỗ phải nên sớm tới thăm viếng, thế nhưng do công việc nhiều đến mức không thể phân thân, nên van luôn trì hoãn, tội lối tội lôi.
Diệp Viễn cười nói: “Tả hội trưởng nói đùa, cửa hàng Thiên Duyên các hạ có Hạ đan thánh trấn giữ, làm sao hậu bối như ta có thể lọt vào nổi mắt xanh cơ chứ?”
Tả Hâm vội vàng nói: “Sao dám sao dám, Hạ Thư Minh đắc tội Diệp dược sư, đều là chủ ý của mình hắn. Người này lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ người tài. Chỉ là địa vị Tả mồ hèn mọn, đã nhiều lần không ngừng khổ sở khuyên hắn, ài!