“Ta dựa vào đâu để tin ngươi đây?” Hùng Chiến lộ vẻ thống khổ hỏi.
Diệp Viễn nhìn Hùng Chiến một cái, cười nói: “Lúc này ngươi đắn đo thêm một giây, tộc nhân của ngươi sẽ thêm một phần nguy hiếm. Ta thì không sao, nhưng ngươi… có thể trì hoãn được ư?”
Hùng Chiến biến sắc, trên mặt lộ vẻ giãy giụa, CUỐI cùng cắn răng nói: “Được, ta đồng ý phối hợp với ngươi!”
Diệp Viễn gật gù, bắt đầu xem mạch cho Hùng Chiến.
“Nguyên lực của ta cần phải vào kinh mạch của ngươi đi một vòng, ngươi đừng chống cự!” Diệp Viễn nói.
Hùng Chiến gật đầu, sắc mặt hơi khó coi.
Một mặt là vì hỏa độc hành hạ, mặt khác lại vì hắn làm như vậy, chẳng khác nào đặt mệnh mình vào tay Diệp Viễn.
Đối với một cường giả cấp sáu mà nói, bọn họ tin tưởng thực lực của chính mình hơn kẻ khác. Chỉ có trong tình huống vô cùng bất đắc dĩ, hắn mới có thể giao tính mạng mình cho người khác.
Nhưng ngay khi nguyên lực của Diệp Viễn tiến vào kinh mạch Hùng Chiến, sắc mặt Hùng Chiến lập tức thay đổi.
Nguyên lực của Diệp Viễn lại như một dòng nước trong, chầm chậm xuôi theo kinh mạch của hắn, không chỉ tuyệt không gợi lên chút nào không hài hòa mà thậm chí còn khiến hắn có cảm giác cực kì thoải mái.
Các vu sư trong tộc cũng từng chẩn mạch cho hắn, thế nhưng chưa từng có ai cho hắn cảm giác này.
Điều này có thể chứng tỏ một điểm, y thuật của Diệp Viễn mạnh hơn các vu sư trong tộc quá nhiều!
Hùng Chiến không khỏi mở mắt tò mò quan sát Diệp Viễn.
Hắn thấy được trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi kia, lại để lộ một chút gì đó kiên nghị và tang thương.
“Tập trung tinh thần, đừng có phân tâm!” Diệp Viễn nhắm mắt nói.
Hùng Chiến cả kinh trong lòng, vội vã thu tâm tư lại. Mà lúc này, niềm tin của hắn đối với Diệp Viễn đã gia tăng vài phần!
Chỉ chốc lát sau, Diệp Viễn chậm rãi mở mắt, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Trước kia Hùng Chiến còn lo Diệp Viễn còn trẻ như vậy, chỉ e trị liệu thiếu vững vàng. Thế nhưng hiện tại, hắn đã tâm phục khẩu phục người thiếu niên trước mặt hắn.
Đừng coi khinh người ta còn ít tuổi, người ta là có bản lĩnh thực sự! Chỉ riêng khả năng bắt mạch này, các vu sư trong tộc có thể so được sao?
Thấy sắc mặt Diệp Viễn, Hùng Chiến không khỏi nối lên lo lắng căng thẳng, dò hỏi: “Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ không được?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không phải là không được, chỉ là phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, có thể phải tốn chút thời gian.”
Trải qua một lần chẩn bệnh vừa rồi, Diệp Viễn phát hiện hỏa độc đã dần dần hòa vào yêu nguyên của Hùng Chiến. Hỏa độc xâm nhập đến bước này, rất khó trừ bỏ, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ gây tổn thương kinh mạch của Hùng Chiến.
Diệp Viễn không lo lắng năng lực của mình chưa tới mà chỉ lo phía Hùng Thiết không đủ thời gian trì hoãn.
Hùng Chiến nghe nói vậy, sắc mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ, nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau bắt đầu thôi!”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Được, có điều bên Hùng Thiết có thế chống đỡ bao lâu, đành phải trông chờ vào bản thân hắn rồi. Bên này, ta chỉ có thể làm hết sức. Từ bây giờ, ngươi phải tập trung tuyệt đối, mở rộng toàn bộ kinh mạch của mình. Trong quá trình ta tiêu độc, ngươi không được vận dụng chút nguyên lực nào, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Lúc này Hùng Chiến ngoan ngoãn như một đứa trẻ, gật đầu đáp: “Được, ta nhất định sẽ bất động! Nhất định bất động!”
Diệp Viễn nâng lòng bàn tay lên một chút, Tiểu Hỏa lập tức xuất hiện trong tay hắn.
“Tiểu Hoa, lát nữa tiến vào trong kinh mạch hắn, ngươi phải thật phối hợp với ta, nhất định phải hết sức thận trọng, tuyệt đối không thể gây tổn thương cho kinh mạch của hắn!” Diệp Viễn dùng ý thức giao lưu với Tiếu Hỏa.
Chuyện Tiểu Hỏa đã mở linh trí, tất nhiên Diệp Viễn không muốn để Hùng Chiến biết.