Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủ thuật che mắt nơi này vô cùng cao minh, lấy trình độ hiện tại của Thánh Địa Xích Hà nhất định không thể bố trí được.

Diệp Viễn đoán rằng đây là trận pháp do thánh chủ trước đây bố trí, thậm chí có thể là do vị thánh chủ đầu tiên bố trí nên.

Muốn cưỡng chế phá giải thủ thuật che mắt này, nếu không có thực lực Đạo Huyền Cảnh tầng tám, tầng chín thì e rằng không làm được.

Mặc dù Đồ u biết phương pháp phá giải nhưng muốn đưa bọn họ vào Xích Hà Cốc thì hẳn cũng phải hao phí một cái giá không nhỏ.

Từ sau cuộc trò chuyện hôm đó, Diệp Viễn đã nhìn ra, tình hình của Đồ u không được tốt lắm.

Nếu không phải như vậy thì hẳn là hắn sẽ không nghĩ đến chuyện ủy thác trách nhiệm cho mình.

Vào lúc trạng huống không được tốt thế này mà hắn còn định phá vỡ thủ thuật che mắt này lần thứ hai, có thế thấy được thành ý của hắn rất lớn.

Ngày đó, cuối cùng Diệp Viễn vẫn không nhận lời với Đồ u ngay mà chỉ nói muốn suy nghĩ thêm.

Nhưng lúc này, Diệp Viễn đã thoáng dao động.

Bất chợt, bên trong sơn cốc truyền ra một trận rung chuyến hệt như một cơn địa chấn.

Khóe miệng đại trưởng lão thoáng giật giật, viền mắt đã ươn ướt.

Thọ nguyên của thánh chủ vốn chẳng dư lại bao nhiêu, lần này càng họa vô đơn chí.

Một lần đưa sáu người vào cốc, khiến Đồ u càng phải gánh chịu nặng nề hơn.

Nghĩ đến đây, lòng Trầm Khâm vô cùng khổ sở.

“Ùng ùng…”

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, hồ nước phía trước đột ngột tách thành hai nửa, như là có người dùng đao chém ra.

Giữa hai nửa hồ nước tản mát ra thứ ánh sáng huyền ảo đầy mê hoặc.

“Mấy người các ngươi, đi vào trong hồ đi thôi! Nhớ lấy, các ngươi chỉ có năm ngày. Năm ngày sau, bất luận thu được bao nhiêu đều phải đi ra, bằng không, các ngươi phải chờ trong đó ba trăm năm mới có thế ra ngoài.” Trầm Khâm cảnh cáo.

Đương nhiên, Trầm Khâm biết, Đồ u có năng lực cưỡng chê’ phá vỡ tòa đại trận này, nhưng làm vậy sẽ phải trả một cái giá quá lớn.

Lúc Đồ u thi pháp, chắc chắn phải chết!

Loại phương pháp này, đương nhiên Trầm Khâm sẽ không nói ra, cũng sẽ không đồng ý để Đồ u thực hiện.

“Vâng, thưa đại trưởng lão.”

Sáu người tuân lệnh, tung người nhảy vào vùng ánh sáng huyền ảo, biến mất trong đó.

Đám Diệp Viễn biến mất rồi, một luồng sáng lại lóe lên, sau đó, bóng hình già nua của Đồ U hiện ra.

Lúc này trông Đồ U càng thêm già cả so với trước.

Nhìn thấy vậy, Trầm Khâm biến sắc: “Thánh chủ, người…”

Bên người Đồ u có một luồng khí đen vờn quanh, các võ giả đều biết, luồng khí đen như có như không này chính là tử khí.

Một khi bên người võ giả xuất hiện loại khí tức này, cũng tức là đã sắp đến ngày thọ nguyên hao hết.

ĐỒ u khoát tay nói: “Lần này mở trận, hao tổn nguyên lực hơi nhiều, không sao. Tinh trạng của ta, bản thân ta biết rõ, chống chịu ba năm hẳn không có vấn đề gì. Chỉ mong đám trẻ này nhanh chóng trưởng thành.”

Trầm Khâm chảy nước mắt nói: “Thánh chủ, đều do Trầm Khâm vô năng, ngay cả năng lực mở trận pháp Xích Hà Cốc cũng không có.”

Đồ u cười nói: “Trước nay Xích Hà Cốc đều do thánh chủ tự mình mở, khi nào đến phiên ngươi chứ?”

Nếu ĐỒ u còn ở trạng thái cao nhất, mở trận pháp vào Xích Hà Cốc không thành vấn đề gì, cũng sẽ không hao tổn thọ nguyên.

Nhưng Đồ u bây giờ, căn bản không thể chống đỡ nổi tiêu hao quá lớn như vậy. Mỗi lần hắn sử dụng nguyên lực, thọ nguyên sẽ hao tốn nhanh hơn!

Diệp Viễn thấy mắt hoa lên, sau đó liền xuất hiện giữa một thung lũng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK