Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tinh không, một vùng tăm tối.

Một cỗ khí tức thâm sâu khó lường, truyền ra từ trong bóng tối.

Diệp Viễn không do dự, trực tiếp bước ra một bước.

Đi vào trong bóng tối, một cỗ sức đẩy cường đại đập vào mặt, dường như muốn đẩy cả người hắn ra khỏi bóng tối.

Một đường đi tới đây, Vô Trần cũng không có trợ giúp cho hắn.

Hắn là dựa vào thực lực của chính mình để đi tới chỗ này!

Nhưng mà thực lực của hắn, hiển nhiên ở trước mặt Chân Thần vẫn còn chưa đủ.

Một cỗ hồn lực cường đại phóng ra, Diệp Viễn cảm giác áp lực trên người đột nhiên giảm bớt.

Bởi vì đi vào chỗ này đều là một luồng ý thức của võ giả, đương nhiên cỗ lực đẩy này là tác dụng đến ý thức của võ giả.

Mà ở phương diện này, Trấn Hồn Châu quá bá đạo.

Cho dù là Chân Thần, ở trước mặt nó cũng phải quỳ xuống!

Cứ như vậy, Diệp Viễn từ từ đi về phía trước, đi vào trong hắc ám vô biên.

“Cũng may là ngươi chưa đột phá Thần Quân Cảnh, nếu không căn bản không cần lão phu trợ giúp cũng có thể đi vào mảnh không gian này.” Vô Trần cười nói.

Diệp Viễn cười nói: “Vị cường giả Chân Thần kia, muốn tìm một người Thần Quân Cảnh thừa kế, cho nên mới làm như thế đi? Chỉ sợ, hắn cũng không ngờ được lại có một Quy Khư Cảnh có thể đi tới đây.”

Vô Trần gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, Thần Quân Cảnh sáng tạo ra thế giới, đó mới thực sự là cường giả Thần Cảnh. Trước Thần Quân Cảnh, chính xác chỉ là chuẩn thần. Cho nên võ giả Quy Khư Cảnh, hắn căn bản không nghĩ đến.

Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc ta chậm chạp không thể nào mở ra được thế giới, khiến hắn thất vọng rồi.”

Vô Trần cười nói: “Truyền thừa của cường giả Chân Thần, đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là gân gà. Cũng chỉ có những vật như Chân Thần Huyền Bảo mới có chút trợ giúp với ngươi.”

Đang nói chuyện phiếm, phía trước đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy tinh không, vô cùng rực rỡ.

“Đây chính là truyền thừa chân chính sao?”

Diệp Viễn bước ra một bước, trong nháy mắt đi đến trước vòng xoáy tinh không.

Nhưng mà đúng lúc này, từ đó truyền ra một đạo khí tức kinh khủng khiến cho sắc mặt Diệp Viễn đại biến.

Khí tức này cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí khiến cho ý thức của Diệp Viễn sắp muốn sụp đổ!

Một bóng người to lớn xuất hiện ở trên tinh không kia, dùng ánh mắt u lãnh nhìn về phía Diệp Viễn.

Ánh mắt kia, dường như có chút phẫn nộ và thất vọng.

“Không ngờ được, người đầu tiên đi đến đây, lại chỉ là một tiểu tử Quy Khư Cảnh, thực sự làm cho bản tọa quá thất vọng.” Bóng người to lớn kia nói.

Một cỗ sức mạnh nhu hòa, trong nháy mắt vây Diệp Viễn lại, khiến cho Diệp Viễn khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Hắn nhìn về phía bóng người to lớn kia, thản nhiên nói: “Truyền thừa Trấn cổ Thiên Môn này chính là tiền bối để lại, đúng không?”

Ý thức Diệp Viễn chỉ chấn động một chút liền khôi phục lại như lúc ban đầu khiến cho đối phương có chút bất ngờ.

Sau khi có chút kinh ngạc, hắn lắc đầu nói: “Có chút môn đạo, có điều tư chất quá kém! Cốt linh đã hơn năm trăm tuổi, mà chưa đột phá Thần Quân Cảnh! Ngươi, không xứng đáng có được truyền thừa của ta!”

Hiển nhiên, cường giả này có yêu cầu cực cao đối với tư chất của người thừa kế, cho nên lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Viễn, đã phủ định tư cách trở thành người thừa kế của hắn.

Phải biết là, Cảnh Lộ năm trăm tuổi đã sắp đột phá Thần Quân tầng hai, còn không đạt được yêu cầu của hắn.

Mặc dù Diệp Viễn có thể đi tới được chỗ này, nhưng cảnh giới quá thấp, hắn cũng chướng mắt.

Diệp Viễn cũng không tức giận, cười nhạt nói: “Diệp mỗ chạy tới đây, có đạt được truyền thừa hay không, chỉ sợ cũng không phải tiền bối nói là tính.”

“Hỗn xược!”

Cường giả nghe vậy giận dữ, ngón tay điểm một cái, tinh không biến sắc.

Trong nháy mắt, một cỗ ý chí cường đại nghiền ép về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn đi vào chỗ này, chẳng qua chỉ là một luồng thần thức, đối tượng tấn công của cường giả kia đương nhiên cũng chính là luồng thần thức này.

Nhưng mà Diệp Viễn phảng phất không hề có cảm giác, cũng không có ý phản kháng.

Mặc dù cường giả này chỉ còn lại một tia tàn niệm, nhưng nói thế nào đi nữa cũng là cường giả Chân Thần, tiêu diệt thần thức một Quy Khư Cảnh, quá đơn giản.

Nhưng mà, lúc cỗ ý chí cường đại này đi tới trước mặt Diệp Viễn, đột nhiên một đạo vòng xoáy năng lượng đáng sợ xuất hiện.

Ý chí cường đại kia, trực tiếp bị vòng xoáy năng lượng này cắn nuốt.

Cường giả thấy thế sắc mặt đại biến, con ngươi đột nhiên co lại, cả kinh nói: “Đây… đây là Thiên Tôn Linh Bảo!”

Cường giả Chân Thần, quả nhiên kiến thức không phải võ giả bình thường có thể so sánh được.

Cỗ năng lượng này chấn động mạnh mẽ chỉ có Thiên Tôn Linh Bảo mới có thể phát ra năng lượng thế này!

Trên người tiểu tử này thế mà lại có một kiện Thiên Tôn Linh Bảo.

Hơn nữa, còn là loại linh hồn Thiên Tôn Linh Bảo cực hiếm!

Diệp Viễn thản nhiên nói: “không biết tại hạ, có tư cách để làm người thừa kế chưa?”

Sắc mặt cường giả không ngừng biến đổi, hắn nằm mơ cũng không ngờ được, chính mình lại bị một tiểu tử Quy Khư Cảnh uy hiếp.

Không, không phải uy hiếp!

Loại linh hồn Thiên Tôn Linh Bảo này, nhất định là khắc tinh của hắn!

Chỉ cần Diệp Viễn nguyện ý, gạt bỏ sự tồn tại của hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bây giờ, đừng nói hắn chỉ là một luồng tàn niệm, cho dù hắn ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của Thiên Tôn Linh Bảo.

Cường giả bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Thực sự là hổ xuống đồng bằng mà! Xem ra đại thù của Mạc Lệ Phi ta không báo được rồi! Tiểu tử, động thủ đi! Giết chết bản tọa, ngươi sẽ có thể lấy đi truyền thừa!”

Diệp Viễn có chút vô cùng kinh ngạc, dường như Mạc Lệ Phi này có thâm thù đại hận, mới có thể lập ra Trấn cổ Thiên Môn này, cố gắng tìm được người thừa kế, giúp hắn báo thù.

“Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi. Thật ra ta không có hứng thú lớn lắm với truyền thừa của ngươi, chỉ là muốn đến xem một chút mà thôi. Nếu như ngươi thật sự cần một người thừa kế, ta có một người thích hợp.” Bỗng nhiên Diệp Viễn nói.

Mạc Lệ Phi nghe vậy sững sờ, chợt bật cười nói: “Đúng rồi, thân thể ngươi là linh hồn Thiên Tôn Linh Bảo, sao có thể coi trọng truyền thừa của bản tôn được? Ngươi nói người thích hợp, là ai?”

Diệp Viễn nói: “Chính ở bên trong mảnh tinh không này, tiền bồi chắc là có thể cảm nhận được đúng không? Bây giờ đang ở rất gần nơi này!”

Người Diệp Viễn nói chính là Ninh Thiên Bình.

Mạc Lệ Phi nhíu mày, tàn niệm lan ra, lập tức nhìn thấy Ninh Thiên Bình giãy giụa khổ sở.

“Hắn? Mặc dù tư chất không tệ, nhưng có thiếu một chút nữa mới đạt được yêu cầu của bản tọa.” Mạc Lệ Phi lắc đầu nói.

Diệp Viễn cười nói: “Bây giờ dường như tiền bối không có lựa chọn nữa! Nhưng mà, ta có thể cam đoan với tiền bối, hắn tuyệt đối là người thích hợp nhất! Nếu như tiền bối có thù gì lớn chưa trả, có thể giao phó cho hắn, hắn nhất định có thể giúp tiền bối hoàn thành nguyện vọng.

Đối mặt với dạng tồn tại như Diệp Viễn, Mạc Lệ Phi hoàn toàn không có tính khí.

Đúng vậy, dưới loại tình huống thế này, Diệp Viễn tìm được cho hắn một người thừa kế cũng không tệ lắm, xem như là đã cho hắn mặt mũi rồi.

Nếu không, Diệp Viễn trực tiếp gạt bỏ hắn, hắn một chút tính khí cũng không có.

Có điều Mạc Lệ Phi vẫn lắc đầu nói: “Ngươi không biết mối thù của ta lớn bao nhiêu đâu! Bây giờ, rất có thể hắn đã là cường giả Thiên Tôn! Mặc dù có được toàn bộ truyền thừa của ta, hy vọng báo thù cũng là vô cùng xa vời. Hắn, không làm được!”

Diệp Viễn cười nói: “Hắn làm được! Bơi vì, hắn có người bạn là ta!”

Ánh mắt Mạc Lệ Phi có chút ngưng lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.

Tiểu tử này, khắp nơi đều cho hắn một loại cảm giác quỷ dị.

Huống hồ, một Quy Khư Cảnh có thể sở hữu Thiên Tôn Linh Bảo, đây đã là một chuyện khiến Mạc Lệ Phi khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK