Nhưng mà để cho bọn họ làm, bọn họ lại có chút chột dạ.
Có điều trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ cũng không thể để bị mất mặt, nên không thể làm gì khác hơn là
nhắm mắt nói: “Vâng, sư phụ!”
“Xì…”
Lần này, rất nhiều người không kìm được mà bật cười.
Thiên Nhi cười đến run cả người, nhỏ giọng nói với lão Đoàn bên cạnh: “Diệp Viễn này cũng quá cay độc rồi, loại chiêu trò này cũng có thể nghĩ ra được! Bản thân hắn không làm được, liền để cho hai người đồ đệ lên. Hai Đan Vương đấu với Đan Tông, cho dù là thua, cũng sẽ chọc cho tên Tô Khải Đức kia tức chết!”
Lão Đoàn cũng lắc đầu cười nói: “Tiểu tử này đúng là cay độc, có điều lại vô cùng thực dụng. Lần tức giận này của Tô Khải Đức, không dễ dàng kết thúc
Tô Khải Đức giận đến ngực phập phồng, một lúc lâu mới thở ra hơi, giận giữ nói: “Tiểu tử Diệp Viễn, ngươi… ngươi khinh người quá rồi đấy! Ngươi lại dám để cho hai tên cảnh giới Đan Vương ra tỷ thí với lão phu, đây là đang làm nhục lão phu! Hạ Đan Thánh, ta đề nghị tất cả các cửa hàng ở trong thành liên kết lại ngăn chặn Dược Hương Các!”
Hạ Thư Minh cũng không nghĩ tới Diệp Viễn ra xuất ra chiêu trò cay độc như vậy, lúc này hắn ngoài sự tức giận còn có hơi sợ hãi.
Nếu như vừa rồi là hắn đi gây hấn với Diệp Viễn, sợ là lúc này càng thêm lúng túng đi?
Thanh danh một đời của hắn, thiếu chút nữa thì bị hủy trong tay tiểu tử này!
Nghe Tô Khải Đức nói thế, Hạ Thư Minh lập tức tiếp lời nói: “Diệp Viễn, ngươi quá không coi ai ra gì rồi đó, ngươi lại dám làm nhục tiền bối! Hôm nay ta…”
Hạ Thư Minh còn chưa nói xong, đã bị Diệp Viễn thô bạo cắt đứt: “Hạ Đan Thánh, Diệp Viên không có ý đùa giỡn! Không phải là các ngươi đến phá đám sao, hôm nay ta sẽ cho các ngươi cơ hội này! Chúng ta tỷ thí ba trận, thế nào?”
“ồ? Tỷ thí ba trận? So như thế nào?” Hạ Thư Minh hứng thú hỏi.
“Tùy ngươi chọn! Chúng ta binh so binh, tướng so tướng! Ngươi so với ta, còn lại thì chọn hai người từ đám Đan Tông rác rưởi này ra để so với đồ đệ của ta.” Diệp Viễn rất thờ ơ nói.
Chỉ là bản thân hắn thì không có vấn đề gì nhưng những người khác lại không giữ được bình tĩnh nữa.
Một Đan Hoàng và hai Đan Vương khiêu chiến với một Đan Thánh và hai Đan Tông?
Có phải là đầu óc của tiểu tử này có vấn đề rồi không?
Quan trọng hơn là, Diệp Viễn đã đem quyền chủ động giao cho hạ Thư Minh, để cho hắn chọn hạng mục tỷ thí.
Nếu như Hạ Thư Minh chọn sở trường của mình để so thì chẳng phải là để đầu lên cho người ta chém sao?
“Ha ha, Diệp Viễn, ta biết ngươi có chút bản lĩnh! Có điều ngươi không đặt anh hùng trong thiên hạ vào mắt như thế thì sẽ có ngày phải chịu thiệt đó! Hay là ngươi muốn dúng cách này để ta cố kỵ danh tiếng, bỏ qua cho ngươi hôm nay?” Hạ Thư Minh cưòi to nói.
Diệp Viễn mỉm cười nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Như thế này đi, nếu đã là tỷ thí, chúng ta thêm chút tiền thưởng, thế nào há?”
Hạ Thư Minh hơi kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này nói thật?
“Tiền cược bằng cái gì?”
“Nếu ta thua thì Dược Hương Các thuộc về các ngươi! Còn nếu ngươi thua thì phải cho ta mười vạn điểm cống hiến! Vụ mua bán này ngươi cũng không có lỗ, thế nào, có dám tỷ thí không?” Diệp Viễn nói thẳng.
Thiên Nhi nghe thế cuống lên, vội vàng nói: “Không được! Tỷ thí thế này căn bản là không công bằng, Diệp Viễn, ngươi đừng đùa quá!”
Hạ Thư Minh cười to nói: “Ha ha ha, Diệp Viễn, xem ra đến cả người của các ngươi cũng không coi trọng ngươi!”
Diệp Viễn không để ý đến lời nói của Thiên Nhi, nói với Hạ Thư Minh: “Không sao, ở chỗ này do ta quyết định!”
“Được! Đã nói đến mức này rồi, nếu ta mà còn không đồng ý nữa thì chẳng phải là muốn để cho anh hùng trong thiên hạ nhạo báng sao? Có điều hai bên chúng ta tỷ thí, cũng không thể để cho cả hai bên ai cũng nói là mình có lý, dù sao thì cũng phải tìm người đến chủ trì đúng không?” Hạ Thư Minh nói.
“Để ta chủ trì, thế nào?”