Giản Tố Ngôn uống một ngụm trà, đầu cũng không quay lại, nói: “Ngươi trở về nói cho Giản Hạo, bảo hắn đừng có đánh chủ ý lên người Hoằng Tiêu, thành chủ muốn gặp hắn.”
“Tại sao thành chủ muốn gặp hắn? Hơn nữa còn là Giản Tố Ngôn đại nhân tự mình đi mời? Lẽ nào… lẽ nào là muốn hắn bước vào Tinh Thần Điện lần nữa?”
Nghe được tin tức Lý Tuân mang về, Giản Hạo không nhịn được suy nghĩ miên man.
Đúng là trong lúc Giản Hoằng Tiêu đảm nhiệm trưởng lão Tinh Thần Điện, rất được thành chủ coi trọng.
Lần này gặp lại Giản Hoằng Tiêu, lẽ nào muốn triệu hồi hắn trở về?
Nếu như vậy thì thật đúng là có chút phiền phức!
“Cái này… thì không phải điều tiểu nhân có thể biết.” Lý Tuân lúng túng nói.
Ánh mắt Giản Hạo có chút ngưng lại, hung ác nói: “Vậy còn tiểu tử hại Vân Nhi đâu? Vì sao cũng không bắt hắn tới? Hắn mới là đầu sỏ gây chuyện, lập tức bắt hắn tới cho ta!”
Giản Hoằng Tiêu có Giản Tố Ngôn che chở, Giản Tố Ngôn không phải là người Giản Hạo hắn có thể đắc tội, nhưng mà Diệp Viễn thì khác.
Vẻ mặt Lý Tuân buồn bực nói: “Tiểu nhân cũng muốn bắt hắn đi, nhưng mà… nhưng mà Tố Ngôn trưởng lão nói, thành chủ đại nhân cũng muốn gặp hắn!”
“Cái gì! Thành chủ gặp tên tiểu tử này làm gì, lẽ nào… tiểu tử này có lai lịch gì hay sao?” Giản Hạo nghe lời này, không khỏi bị dọa cho giật mình.
Lý Tuân nghĩ lại, nói: “Trưởng lão, Vân công tử chỉ là liếc mắt nhìn hắn đã bị thiên đạo phản phệ, có khi nào… tiểu tử kia thật sự có chỗ nào đó hơn người không?”
Đầu lông mày Giản Hạo Nhíu chặt hơn, hắn suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng kinh hãi.
“Thuật Quan Khí của Vân Nhi, mặc dù vẫn chưa đến nơi đến chốn, nhưng cũng là cường giả Chân Thần Cảnh. Cho dù là khí Hoàng Cực, cũng không thể nào xuất hiện phản phệ lớn như vậy. Lẽ nào… trên người tiểu tử kia là khí Đế Lăng, hơn nữa còn là khí Đế Lăng cực mạnh? Lẽ nào… nhưng mà, điều này sao có thể?”
Vốn dĩ, bởi vì Giản Vân bị phản phệ, Giản Hạo trong cơn giận dữ, căn bản không cẩn thận nghĩ tới chuyện này.
Nhưng mà bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, nhất thời phát hiện có chỗ không đúng.
Hắn chính là trưởng lão Tinh Thần Điện, sao có thể không hiểu rõ tình hình của thuật Quan Khí?
Nếu nói muốn Giản Vân bị thiên đạo phản phệ, trừ phi trên người Diệp Viễn có bảo vật đáng sợ hoặc là người có số mệnh cực cao.
Bất luận là loại nào, hiển nhiên lai lịch của Diệp Viễn đều không đơn giản.
Nhưng vấn đề là, Giản Hoằng Tiêu tìm ở đâu ra tiểu tử này, dẫn hắn tới đại đế đô Cực Vận là có mục đích gì?
Hơn nữa, thành chủ đại nhân còn triệu kiến tiểu tử này!
Chuyện này, sợ rằng không đơn giản như vậy.
…
Đi vào một gian đại điện trống trải, Diệp viễn cảm giác mình như là đi vào một mảnh tinh không mênh mông.
Trong tinh không, có một dụng cụ tinh vi rất lớn, đang chậm rãi chuyển động.
Diệp Viễn đánh giá dụng cụ này, cảm nhận được chấn động cường đại truyền đến, đoán chừng đây chính là Vạn Tượng Hồn Thiên Nghi.
Một lão giả áo xám ngồi ngay ngắn ở phía trước, trên người có vô số tơ mỏng màu vàng nhạt, đang tiến vào trong Vạn Tượng Hồn Thiên Nghi.
Lão giả này, cho Diệp Viễn một cảm giác cô cùng thâm sâu, giống như mảnh tinh không này vậy.
Rõ ràng đối phương không có nhìn hắn, nhưng mà Diệp Viễn lại có loại cảm giác bị nhìn thấu.
Sau khi Giản Hoằng Tiêu đi vào đại điện, lập tức thần tình trên mặt trở nên nghiêm nghị, dường như thân thể cũng cứng ngắc hơn rất nhiều.
Hiển nhiên, hắn hết sức kính trọng lão giả kia.
Cũng không biết qua bao lâu, những tơ mỏng kia chậm rãi lui vào trong thân thể lão giả.
Giản Hoằng Tiêu có chút kích động, quỳ xuống, trong miệng hô to: “Tội thần Giản Hoằng Tiêu, bái kiến Túc Thao đại nhân!”
“Hoằng Tiêu, đã lâu không gặp.” Lão giả chậm rãi nói.
“Đúng vậy, nhoáng cái đã là mười mấy vạn năm!”