Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bầu trời, linh khí bắt đầu khởi động, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.

Xoáy linh khí đáng sợ, làm cho người ta có một loại cảm giác tim đập loạn.

Càng ngày có càng nhiều võ giả tập trung đến đây, muốn xem xem là ai gây nên động tĩnh lớn như vậy.

“Đây… Đây không phải là Diệp trưởng lão sao?”

“Diệp trưởng lão? Diệp trưởng lão nào?”

“Còn có thể là Diệp trưởng lão nào, chính là Diệp trưởng lão đã luyện chế ra thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan trăm năm trước!”

“Đúng thật vậy này! Hắn… không phải là hắn đã chết ở trong không gian truyền thừa rồi sao? Sao bây giờ lại đi ra?”

“Ngươi có phải là ngốc không! Hắn có thể đi ra khỏi Võ Tháp, hiển nhiên nói rõ hắn đã đạt được không gian truyền thừa! Ngươi nhìn hắn, mặc dù vẫn là Quy Khư Cảnh, nhưng mà đã có thể bay trong không gian!”

“Si… thực sự là đáng sợ! Một trăm năm qua, mọi người hầu như đều đã quên mất sự tồn tại của hắn, sợ rằng chẳng ai ngờ được, hắn thế mà lại trở về! Hắn là người đầu tiên có thể đi ra từ trong không gian truyền thừa!”

Mọi người nhận ra là Diệp Viễn, đều vô cùng kinh ngạc.

Từ khi vị tiên hiền kia để lại không gian truyền thừa, không có ai đi vào rồi lại đi ra được.

Nhưng mà, khi tất cả mọi người cho rằng Diệp Viễn đã chết ở trong đó thì hắn bỗng nhiên lại trở về!

Một màn này, chính là kinh thiên động địa!

Không phải Diệp Viễn cố ý làm cho thanh thế lớn như vậy, mà là pháp tắc hắn cảm ngộ trong một trăm năm này tăng lên quá nhiều.

Có cái gọi là nước đầy thì tràn, linh khí bên trong không gian truyền thừa quá mỏng manh, trăm năm này Diệp Viễn căn bản cũng không có gì đột phá, tương đương với việc áp chế cảnh giới nghiêm trọng.

Nhưng mà bây giờ vừa đi ra, dưới sự kích phát tràn ngập linh khí của nội thành hoàng thành Thiên Ưng, hắn không khống chế được, trực tiếp điên cuồng đột phá.

Thần hải của Diệp Viễn, giống như là hồ nước đã khô cạn, đói khát tới cực điểm.

Lúc này, thấy được linh khí, giống như là nắng hạn lâu ngày gặp mưa, bắt đầu điên cuồng hấp thu.

Đổi thành người khác, điên cuồng hấp thu linh khí như vậy, kinh mạch trong cơ thể sớm đã nổ tung.

Nhưng mà Diệp Viễn còn ngại linh khí không đủ cường đại, không đủ mãnh liệt.

Chút linh khí ấy, không đủ cho hắn nhét kẽ răng!

Rất nhanh, cao tầng Đan Tháp và Võ Tháp đã bị kinh động.

Nhược Hư nhìn đạo thân ảnh trên bầu trời kia, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Sao lại như thế! Sao có thể! Rõ ràng hắn đã chết ở trong không gian truyền thừa rồi, sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao!” Nhược Hư điên cuồng kêu gào ở trong lòng.

Tin tức Diệp Viễn trở về, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một tai họa!

Cường giả đan đạo có thể luyện chế ra được thần phẩm Hư Linh, tương lai thay thế hắn dường như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Hắn không muốn loại chuyện như vậy, xảy ra ở trên người mình.

Cách đó không xa, các trưởng lão đã vô cùng thán phục.

“Đúng thật là Diệp trưởng lão! Hắn đi ra từ trong Võ Tháp, lẽ nào đã lĩnh ngộ được pháp tắc không gian? Thiên tư này, có phải là quá yêu nghiệt rồi không?”

“Còn không phải sao! Thiên phú đan đạo của hắn vốn đã cường thế khiến cho người ta tuyệt vọng. Không ngờ được, thiên phú võ đạo của hắn lại cũng đáng sợ như thế.”

“Pháp tắc không gian truyền thừa, từ xưa tới nay chưa từng có ai thành công lĩnh ngộ được, hắn thế mà lại thành công, thực sự là khó tin!”

“Hả? Người kia là ai, lạ mặt quá!”

Bỗng nhiên, có trưởng lão chú ý tới một người áo đen phía dưới Võ Tháp.

Người áo đen cũng chăm chú nhìn Diệp Viễn ở trên bầu trời, ánh mắt tỏ vẻ không yên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết nơi này là trọng địa Võ Tháp, tự tiện xông vào trọng địa Võ Tháp, ngươi có biết phải chịu tội gì không?” Bỗng nhiên có người đi lên mắng.

Lãnh Vũ nhướng mày, một cái tát như tia chớp đột nhiên đánh ra ngoài.

Người kia cười lạnh một tiếng, đang muốn xuất thủ đón đỡ, cái tát của Lãnh Vũ đột nhiên quỷ dị biến mất.

“Bốp!”

Một tát này trực tiếp đánh đối phương bay ra ngoài!

“Ngươi thì là cái gì mà cũng dám la lối om sòm với bản tọa?” Lãnh Vũ lạnh giọng nói.

Lâm Đông ôm nửa bên mặt, trong ánh mắt đều là vẻ sợ hãi.

Vốn dĩ hắn nhìn thấy Diệp Viễn trở về, trong lòng đã vô cùng phiền não.

Lúc này, hắn vừa hay thấy Lãnh Vũ không rõ lai lịch, thế là muốn tìm đối phương phát tiết một phen.

Hắn tự hỏi thực lực của mình và đối phương không chênh lệch nhau lắm, nếu như thật sự náo lên, không chừng có thể đánh gãy Diệp Viễn đột phá.

Nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ được, thực lực của đối phương lại cường hãn như thế, một cái tát đã đánh bay mình.

Trong lòng Lâm Đông vô cùng hoảng sợ, vừa rồi cái tát kia, tuyệt đối là pháp tắc không gian!

Vì sao người không rõ lai lịch này, cũng biết pháp tắc không gian?

“Ngươi… ngươi dám động thủ ở Võ Tháp! Hôm nay, ngươi đừng có mơ đi ra được khỏi Võ Tháp!” Lâm Đông giận dữ nói.

Động tĩnh bên này gây nên không ít sự chú ý của cường giả, một lão giả ánh mắt có chút ngưng lại, tỉ tỉ quan sát Lãnh Vũ.

Hắn luôn cảm thấy, người này có chút quen mặt.

Lãnh Vũ liếc mắt nhìn Lâm Đông, không thèm để ý hắn.

Lão giả kia bỗng biến sắc, đi về phía bên này.

Lâm Đông dường như phát hiện được động tĩnh của lão giả, không khỏi vui mừng nhìn Lãnh Vũ cười lạnh nói: “Cho ngươi điên cuồng! Bây giờ đã kinh động đến đại trưởng lão rồi, ta xem ngươi chết như thế nào!”

Ánh mắt Lãnh Vũ, cũng nhìn sang phía lão giả kia, mặt lộ vẻ suy tư.

Lâm Đông vội vã nghênh đón, khom người thi lễ với lão giả kia nói: “Đại trưởng lão, gia hỏa này không rõ lai lịch, lại còn dám động thủ đả thương người, căn bản không để Võ Tháp ta vào mắt!”

Lão giả này không phải ai khác mà chính là đại trưởng lão của Võ Tháp, Trịnh Khởi.

Trịnh Khởi khoát khoát tay với Lâm Đông, ý bảo hắn không được nhiều lời, sau đó khom người thi lễ với Lãnh Vũ, nói: “Xin hỏi, chẳng lẽ các hạ là… Lãnh Vũ, Lãnh sư tổ?”

Lãnh Vũ có chút bất ngờ nói: “Ừm? Ngươi biết ta?”

Trịnh Khởi thấy đối phương thừa nhận, không khỏi vui mừng, bái thật sâu với Lãnh Vũ, nói: “Không ngờ được lại đúng là Lãnh Vũ sư tổ! Đồ tôn Trịnh Khởi, gia sư Ngô Hưng Đường!”

Lãnh Vũ lộ vẻ bất ngờ, kinh ngạc nói: “Ngươi là đệ tử của Hưng Đường? Nhìn thực lực của ngươi, bây giờ là đại trưởng lão Võ Tháp?”

Trịnh Khởi vội vàng nói: “Đồ tôn bất tài, hiện đang là đại trưởng lão Võ Tháp.”

Lãnh Vũ gật đầu, thở dài nói: “Tiểu tử Hưng Đường này không tệ, cũng coi như phát dương quang đại mạch này của chúng ta. Ngươi cũng đã là đại trưởng lão, vậy bây giờ hắn ở đâu?”

Thần sắc Trịnh Khởi buồn bã, nói: “Mấy vạn năm trước, sư tôn đã chết ở trong bí cảnh.”

Thần sắc Lãnh Vũ cứng lại, chợt thở dài nói: “Đáng tiếc! Hưng Đường là đệ tử ta đắc ý nhất, không ngờ được hai sư đồ chúng ta đều là phúc duyên nông cạn!”

Lâm Đông ở một bên nghe được suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, cả đầu hoàn toàn mơ hồ.

Đại trưởng lão, thế mà lại gọi lão đầu tử này là sư tổ!

Sư tổ đó!

Lâm Đông hoàn toàn không ngờ được, lão đầu không biết xuất hiện từ đâu này lại có bối phận dọa người như thế!

Hắn vừa rồi, đã làm cái gì?

Có điều hai người Lãnh Vũ đều chìm đắm vào trong thương cảm, căn bản cũng không có thời gian đi quan tâm hắn.

Trịnh Khởi cẩn thận, hói: “Lãnh sư tổ trước đây mạo hiểm đi vào không gian truyền thừa, sư tôn còn tưởng rằng người… đã chết ở trong không gian truyền thừa. Không ngờ được, lão nhân gia ngài lại vẫn còn sống! Sư tôn trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Lãnh Vũ tự giễu, cười nói: “Chết thì đúng là không chết, có điều cũng không khác gì so với chết cả. Nếu như không gặp được Diệp Viễn, có lẽ cả đời ta chỉ có thể ngây ngốc ở trong không gian truyền thừa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK