“Loảng xoảng…”
Thiên Vương Chuông bị Thánh Long Lệnh đập xuống, lập tức có một luồng thanh âm đáng sợ truyền đến, hai luồng thanh âm này trong nháy mắt đan xen vào nhau.
“Ầm!”
Nơi hai luồng thanh âm đan xen vào nhau khiến cho các tảng đá bị vỡ thành từng mảnh vụn, cây cối cũng gãy đổ từng hàng.
Khắp nơi trong không trung đều mù mịt khói bụi.
Bàn m vẫn ở nơi xa nhưng sắc mặt thì sa sầm lạnh ngắt.
Chỉ mới tấn công bằng luồng thanh âm đó mà cũng đủ ngang bằng hắn.
Hơn nữa vừa nãy, rõ ràng hắn cảm thấy một luồng thanh âm không bình thường!
“Đi!” Diệp Viễn vừa chống cự nội thương vừa cùng Nguyễn Song Châu đi vào lãnh địa tổ linh.
Vừa rồi, Diệp Viễn đã sử dụng một chút thần nguyên nếu không hắn hoàn toàn không thể chống lại được luồng thanh âm của Bàn m.
Cảm giác của Bàn m vô cùng nhạy bén, còn có thể phát hiện ra một chút đầu mối.
“Tiểu tử này thật là kỳ lạ!” Bàn m bình tĩnh nói.
Đúng lúc này, Xúc Đạo Lưu Quang từ phía xa di chuyển nhanh tới, mấy vị Thần Vương lúc này mới chạy nhanh đến.
Nhìn thấy sắc mặt đại trưởng lão tối sầm, các Thần Vương đều không dám lên tiếng.
Rất rõ ràng đến cả đại trưởng lão ra tay cũng không ngăn chặn được thiếu niên này!
Mọi người đều nhìn lẫn nhau, từ trong mắt của đối phương có thể nhìn ra được sự dao động.
Công lực của đại trưởng lão vô cùng cao thâm, ứng phó với một tên tiểu tử Vô Tướng Cảnh mà lại không thể thắng được.
“Trên người tiểu tử này chắc hẳn có bí mật lớn, phải bắt sống hắn! Về trong tộc mời Trần lão sư đến đây, bảo hắn phong ấn toàn bộ không gian gần đây. Ngoài ra, giữ lại năm người ở lại bảo vệ cửa vào lăng tẩm, tuyệt đối không được để hắn thoát ra! Tất cả không được lơ đãng, tên tiểu tử này đã luyện được tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể dung nhập thiên địa. Cho dù là Thần Vương cao cường cũng không thể bắt được hắn! Ta trở về thương lượng với tộc trưởng, sẽ phái một số người đi vào lãnh địa tổ linh!” Đại trưởng lão phân phó.
Các Thần Vương này bị bỏ xa lại ở đằng sau, hoàn toàn không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này nghe đại trưởng lão nói, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Chẳng trách đến đại trưởng lão cũng thua, tiểu tử này vậy mà lại có thể luyện được tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất!
Bàn m còn có một chuyện chưa nói ra, nếu không thì bọn họ càng kinh ngạc.
Thật ra Bàn m chỉ là hoài nghi, trong tay Diệp Viễn có thần khí!
Có thể chống lại được chiêu hổ khiếu chấn thương khung của hắn, hơn nữa còn những luồng thanh âm rung động kia đã làm cho Bàn m hoài nghi.
Thế nên, cho dù như thế nào thì Bàn m cũng không thể để cho Diệp Viễn thoát được.
…
Sau khi vào lãnh địa tổ linh thì cuối cùng Diệp Viễn cũng nhịn không được mà phun ra một ngụm máu.
Nguyên lực của hắn đã quá yếu rồi, bị thanh âm của đại trưởng lão tấn công, Thần Vương bình thường cũng đủ để chết một lần rồi. Nhưng Diệp Viễn ngu ngốc dựa vào uy lực của thần khí cố chấp chống lại lão ta.
Đương nhiên lần này hắn đã bị thương không nhẹ.
May mà nhục thân của Diệp Viễn vô cùng cường đại, vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói không có nguy hiểm gì nhiều.
Diệp Viễn bảo Nguyễn Song Châu hộ pháp cho mình để điều khí lại cho bản thân cũng không có gì quá phức tạp.
Công pháp Bá Thể Tái Sinh Quyết của Diệp Viễn đã luyện đến cảnh giới cao nhất, vết thương nhỏ này không cần nhắc đến nữa.
Nói ra cũng kỳ lạ, Diệp Viễn luyện công pháp Long tộc dường như rất thuận lợi.
Làm xong những chuyện này, Diệp Viễn đi vào Hạo Thiên Tháp, Phương Tiêu cúi đầu bái lạy phụ mẫu đã dưỡng dục.
“Diệp đại ca, cuộc sống của cả nhà Tiêu Nhi đều do huynh cứu vớt, Tiêu Nhi cảm kích vô cùng. Nhưng mà bởi vì cứu phụ mẫu đã làm cho Diệp đại ca lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Tiêu Nhi sợ hãi không yên. Nếu có chỗ nào cần Tiêu Nhi giúp, mong Diệp đại ca cứ phân phó.” Phương Tiêu xúc động nói.
Rõ ràng phụ mẫu của Phương Tiêu đã biết nguồn cơn sự việc nên đối với Diệp Viễn cũng là ngàn ân vạn tạ.
Bạch Quang không nói lời nào, nhưng sự cảm kích của hắn so với Phương gia không hề thua kém. Chỉ là cảm tình giữa hắn và Diệp Viễn đã quá sâu, những lời khách sáo này không cần nói nữa.
Diệp Viễn cười rồi nói: “Tiêu Nhi cô nương không cần như thế! Cảm tình giữa ta và Bạch Quang chắc chắn ngươi có thể nhìn ra. Chúng ta nếu đã tâm đầu ý hợp như vậy, vậy chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta. Nếu đổi thành Bạch Quang, hắn cũng sẽ làm giống như vậy. Nếu ngươi thật sự cảm thấy có gì đó thì đến với Bạch Quang cũng coi như là báo đáp ta.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Nhi và Bạch Quang đều đỏ lên.
Diệp Viễn cười nói tiếp: “Chuyện này không cần nói nữa, thật sự muốn cảm tạ ta thì cũng nên thoát khỏi nguy hiểm rồi nói. Chúng ta đã vào lãnh địa tổ linh, nơi nguy hiểm này, cũng nguy hiểm không kém bên ngoài. Chúng ta vẫn phải nhanh chóng tìm cách để ra ngoài, để Nguyệt Mộng Ly ở nơi đó ta cũng không yên tâm.”
Tuy nhiên Diệp Viễn cảm thấy Nhung Côn ở bên đó cũng sẽ không làm gì Nguyệt Mộng Ly, nhưng người đông phức tạp, nếu trở về quá muộn khó tránh khỏi xảy ra việc ngoài ý muốn.
Bạch Quang nhịn không được nói: “Đại ca, xin lỗi!”
Diệp Viễn cười mắng: “Tiểu tử này, lại nữa rồi? Nơi này là lãnh địa tổ linh của tộc Thiên Ma Hổ, Bạch Quang ngươi và ta cùng ra ngoài, nói không chừng sẽ có một cơ hội gặp lại khác.”
Bạch Quang gật đầu, cùng Diệp Viễn đi ra khỏi Hạo Thiên Tháp.
Hai người Diệp Viễn và Bạch Quang cùng đi vào lãnh địa tổ linh, đoạn đường này, lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Hai bên lăng tẩm, mỗi bên có một hang động. Phía trước hang động đặt rất nhiều bài vị, bên trên viết đều là tên của những vị cường giả đã qua đời của tộc Thiên Ma Hổ.
“Linh vị của tộc Thiên Ma Hổ đời thứ 769 tộc trưởng Lăng Ngạo Thiên!”
“Linh vị của tộc Thiên Ma Hổ đời thứ 768 đại trưởng lão Bàn Vũ!”
“Linh vị của tộc Thiên Ma Hổ đời thứ 767…”
Nhưng điều làm Diệp Viễn cảm thấy kỳ quái là mỗi hang động lại mang đến một cảm giác nguy hiểm.
“Xem ra, người có thể vào được lãnh địa tổ linh ít nhất cũng phải là cường giả cấp bậc Thần Vương mạnh nhất. Người khác e rằng chỉ có thể ngồi chết ở bên ngoài.” Diệp Viễn cảm khái.
Bạch Quang luôn không nói lời nào đột nhiên mở miệng nói: “Đại ca, không biết tại sao, nơi này lại cho đệ cảm giác rất là quen thuộc! Đệ cảm thấy, giống như đã trở lại vòng tay của mẫu thân vậy!”
Lời của Bạch Quang làm Diệp Viễn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Người ở Thần Vực này đều biết tộc Bạch Hổ và tộc Thiên Ma Hổ luôn là kẻ địch, các đời đều chém giết nhau, đã kết định là mối thù không thể xoá bỏ được.
Nhưng tại sao Bạch Quang đến lãnh địa vật tổ của tộc Thiên Ma Hổ lại có loại cảm giác kỳ lạ đó?
Diệp Viễn không nghi ngờ cảm giác của Bạch Quang, thân thế của Bạch Quang vô cùng ly kỳ, hơn nữa huyết mạch thần thú vô cùng nồng đậm.
Nếu đã có loại cảm giác này, vậy thì rõ ràng Bạch Quang và tộc Thiên Ma Hổ có liên quan.
Lẽ nào tổ tiên của Bạch Quang cũng từ tộc Thiên Ma Hổ mà ra?
Nhưng mà, tại sao trên người Bạch Quang lại có dòng máu của tộc Bạch Hổ?
Diệp Viễn đột nhiên nghĩ ra cái gì, nhìn Bạch Quang nói: “Bạch Quang, không phải là… trên người đệ đồng thời có hai dòng máu của tộc Bạch Hổ và tộc Thiên Ma Hổ đấy chứ?”
Bạch Quang nghe được lời này sắc mặt chợt hoang mang, lắc đầu nói: “Đệ cũng không biết! nhưng đệ và tộc Thiên Ma Hổ cũng giao đấu không ít, không có cảm giác bản thân có chỗ nào giống bọn họ cả!”