Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xa xa, tấn công cuồng bạo, chấn động không gian run rẩy.

Tứ đại cường giả Thiên Thần của hoàng thành Chí Ninh, đã hoàn toàn áp chết hoàng thành Thiên Ưng.

Bọn họ không hổ là lão bài Thiên Thần Cảnh, bất luận là thần nguyên hay là sức mạnh thế giới, đều vững chắc hơn quá nhiều so với loại mới vào Thiên Thần Cảnh như đám người Lãnh Vũ.

Vừa mới bắt đầu còn không rõ ràng lắm, nhưng mà theo thời gian đưa đẩy, loại ưu thế này đang không ngừng phóng đại.

Cho dù là Tả Thư Kiệt, cũng hiện ra dấu hiệu bị thua.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải cách! Đám người thành chủ đại nhân, sắp không chịu nổi rồi!”

“Thiên Thần Cảnh của hoàng thành Chí Ninh quá mạnh, thời gian đột phá của bọn người lão tổ tông quá ngắn!”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào… từ nay về sau hoàng thành Thiên Ưng sẽ tiêu vong sao?”

Xa xa, các võ giả của hoàng thành Thiên Ưng ai cũng lộ ra vẻ lo âu.

Sự vui sướng khi hai đại Thiên Thần Cảnh xuất hiện, chỉ chốc lát đã bị quét sạch.

“Ha ha ha…, Tả Thư Kiệt, bốn Thiên Thần Cảnh thì thế nào? Chỉ dựa vào chút thủ đoạn đấy của ngươi, có thể là đối thủ của ta sao?”

Kiều An Sơn vừa cười to, vừa điên cuồng phát động võ kỹ, thừa thắng xông lên.

Khí thế Tả Thư Kiệt yếu dần, gần như không có sức đánh trả.

Mấy người khác, cũng gặp phải tình huống như thế.

Ôn Nhất Lân cười to nói: “Ta đã nói cái gì? Kiến hôi cuối cùng vẫn là kiến hôi! Ngươi cho rằng chênh lệch mấy trăm nghìn năm, chỉ cần đột phá Thiên Thần Cảnh là có thể bù đắp sao? Ha ha ha, chịu chết đi!”

Tuần sát sứ cười nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Bây giờ, ngươi còn cảm thấy không cần thiết đưa ra điều kiện này nữa không?”

Lấy mạng đổi đan, so với việc Diệp Viễn trực tiếp giúp hắn luyện đan là hai khái niệm khác nhau.

Diệp Viễn trực tiếp giúp hắn luyện đan, chẳng khác nào hắn nợ Diệp Viễn một nhân tình.

Đối với võ giả mà nói, thứ không muốn nợ người khác nhất chính là nợ ơn.

Nếu như không trả được nhân tình, lúc đột phá còn có thể sinh ra tâm ma, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Cho nên ở giữa võ giả, coi trọng trao đổi đồng giá hơn, mà không phải là nợ nhân tình.

Đối với Diệp Viễn mà nói, cũng là như thế.

Thân phận tuần sát sứ không phải bình thường, để cho hắn nợ mình món nợ nhân tình, ở mười thành Lĩnh Nam chẳng khác nào có một cái bảo đảm.

Loại buôn bán có lời này, chỉ có kẻ ngu mới không làm!

Trên mặt Diệp Viễn lại không có nửa điểm lo âu, cười nói: “Đúng vậy, không cần thiết.”

Tuần sát sứ lắc đầu, cảm thấy Diệp Viễn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Có điều, hắn cũng không nóng nảy, cười nhạt nói: “Bây giờ, bản sứ cho ngươi cơ hội này, một lát nữa, ngươi có thể sẽ phải đi cầu bản sứ!”

Diệp Viễn cũng cười nói: “Bây giờ, nếu như ta đồng ý, lát nữa thể diện của tuần sát sứ đại nhân, sẽ không dễ nhìn rồi.”

Tuần sát sứ nghe vậy cười ha ha, nói: “Tiểu tử nhà ngươi, có chút thú vị. Bản sứ muốn xem xem, hôm nay sẽ có kỳ tích gì xuất hiện hay không.”

Diệp Viễn nói: “Không phải kỳ tích mà là thực lực!”

Tuần sát sứ lắc đầu bật cười, cũng lười đấu võ mồm với Diệp Viễn.

Mà trên bầu trời, dấu hiệu thua của đám người Tả Thư Kiệt càng thêm rõ ràng.

Trên mặt Kiều An Sơn, càng là vô cùng đắc ý, trong tay hắn nắm một thanh búa lớn, quát lên: “Tả Thư Kiệt, một búa này, sẽ tiễn ngươi về tây thiên! Bá Vương Khai Thiên Phủ, giết cho ta!”

Chiếc búa lớn này là một kiện Thiên Thần Huyền bảo, một búa này đập xuống phảng phất có uy lực khai thiên lập địa.

Hiển nhiên, lúc này mới là sát chiêu chân chính của Kiều An Sơn.

Phía dưới truyền đến từng tiếng kinh hô, có không ít người nhắm mắt lại, không đành lòng chứng kiến cảnh Tả Thư Kiệt hồn phi phách tán.

“Bùm!”

Một tiếng nổ tung trời truyền đến, Tả Thư Kiệt không bị chém thành hai khúc.

Còn Kiều An Sơn lại bị đẩy lui ra xa mấy ngàn trượng.

Kiều An Sơn biến sắc, kinh hô: “Nguyên Từ Thần Sơn! Không thể nào! Ngươi… ngươi luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn! Không đúng, đây không phải là Nguyên Từ Thần Sơn của ngươi!”

Lúc này Tả Thư Kiệt hơi lộ ra vẻ chật vật, trên lòng bàn tay đang nâng một tòa núi nhỏ màu đen.

Núi nhỏ trên tay Tả Thư Kiệt, đang sinh ra từng đợt khí tức cường đại.

Nghe vậy, Tả Thư Kiệt cười lạnh nói: “Không ngờ được đúng không? Diệp Viễn đã hoàn toàn luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn, ngươi không phải vẫn luôn rất muốn nó sao, vậy thì hôm nay hãy nếm thử uy lực chân chính của nó đi!”

Dứt lời, lòng bàn tay Tả Thư Kiệt thúc động, trong nháy mắt Nguyên Từ Thần Sơn hóa thành một đạo ánh sáng màu đen, đập về phía Kiều An Sơn!

Tốc độ quá nhanh, Kiều An Sơn căn bản không tránh kịp, chỉ phải lấy búa lớn ngăn cản.

Bụp!

Kiều An Sơn trực tiếp bị đập bay ra ngoài, miệng phun ra máu.

Hai mắt lộ ra vẻ kinh hãi, không dám tin nói: “Không thể nào! Bây giờ mới có bao nhiêu năm, một tiểu tử Thần Quân Cảnh như hắn sao có thể luyện hóa được Nguyên Từ Thần Sơn?”

Tả Thư Kiệt cười hắc hắc nói: “Nếu như ngươi có thể còn sống, có thể đi hỏi Diệp Viễn. Có điều bây giờ… ha ha!”

Tả Thư Kiệt điều khiển Nguyên Từ Thần Sơn, lại lao vào đánh nhau với Kiều An Sơn.

Nguyên Từ Thần Sơn ở trên tay Tả Thư Kiệt, uy năng so với lúc ở trên tay của Diệp Viễn hoàn toàn không phải là một cái khái niệm.

Búa lớn của Kiều An Sơn đã vô cùng lợi hại, nhưng mà chỉ cần vừa đụng phải Nguyên Từ Thần Sơn, Kiều An Sơn lập tức bay rớt ra ngoài.

Dạng chiến đấu này, nhất định chính là không nói đạo lý.

Uy lực của tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo, vào giờ khắc này hoàn toàn hiện ra hết.

Nếu như không thể hoàn toàn luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn, thì sẽ không thể nào phát huy uy lực chân chính của nó.

Diệp Viễn dùng nó để đập người thì còn được, nhưng mà dùng nó vào trong chiến đấu với cường giả Thiên Thần thì lại không được.

Diệp Viễn hoàn toàn luyện hóa nó, mặc dù bởi vì cảnh giới chưa tới, nên không thể nào phát huy được uy lực chân chính của nó, nhưng mà hắn đưa cho Tả Thư Kiệt để chiến đấu, vậy thì uy năng là hoàn toàn khác.

Cho nên, Kiều An Sơn nhìn thấy Nguyên Từ Thần Sơn mới có thể khiếp sợ như vậy.

Nguyên Từ Thần Sơn rất khó luyện hóa, Kiều An Sơn căn bản sẽ không ngờ được thứ như thế có thể được dùng để chiến đấu.

Nếu không, cho hắn mười mấy cái lá gan, hắn cũng không dám hạ cái Kim Kiếm Lệnh này!

Diệp Viễn có thể nhanh chóng luyện hóa được Nguyên Từ Thần Sơn như vậy, đương nhiên là bởi vì Nguyên Từ Linh Mộc.

Cảm ngộ pháp tắc nguyên từ của Diệp Viễn đã cực cao, cộng thêm lực tương tác tự nhiên của Nguyên Từ Linh Mộc, hắn luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn, đương nhiên nhanh hơn rất nhiều lần so với người khác.

Lúc này Kiều An Sơn như muốn thổ huyết, dưới tình trạng thực lực gần bằng nhau, áp chế của Nguyên Từ Thần Sơn quả thực rất đáng sợ.

Nguyên Từ Thần Sơn vừa xuất hiện, tình hình chiến đấu lập tức nghịch chuyển lớn.

Bên kia, đột nhiên Hà Xung lấy dây trói thần ra, lập tức đánh cho đối thủ trở tay không kịp.

Hà Xung cũng là lão bài Thiên Thần Cảnh, chênh lệch không nhiều so với đối thủ.

Bây giờ lại đột nhiên có thêm một kiện Thiên Thần Huyền Bảo, lập tức liền chiếm giữ ưu thế tuyệt đối.

Đối thủ nhìn thấy dây trói thần suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

Đây chính là Thiên Thần Huyền Bảo của hoàng thành Chí Ninh, bây giờ lại bị Hà Xung dùng để đối phó mình!

Lóa mắt nhất chính là Lãnh Vũ.

Hắn không có pháp bảo gì, nhưng đột nhiên thân hình hắn phiêu hốt bất định, cả người như đang xuyên qua không gian.

Pháp tắc không gian!

“Là pháp tắc không gian! Lão tổ tông Lãnh Vũ, ngài ấy… ngài ấy lĩnh ngộ pháp tắc không gian tầng một!”

“Ta hiểu rồi! Thảo nào ngài ấy lại đột phá ở Võ Tháp, hóa ra ngài ấy đi lĩnh ngộ pháp tắc không gian!”

“Hơn trăm nghìn năm thời gian, cũng không hoàn toàn là phí hoài mà! Có pháp tắc không gian, dù chỉ là tầng một, thực lực cũng sẽ hoàn toàn khác!”

Phía dưới, các võ giả hoàng thành Thiên Ưng thốt lên một tràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK