Diệp Viễn nhìn Bùi Văn Cường một cái, cười nói: “Chuyện này, ta nhận. Bùi thành chủ, ân oán của chúng ta sau lần này sẽ xóa bỏ, không ai nợ ai, thế nào?”
Diệp Viễn phát hiện mặc dù Bùi Văn Cường này có chút thói xấu của công tử nhà quyền quý, một bộ dáng vẻ lão tử đây đứng đầu thiên hạ, nhưng mà tiếp xúc một chút lại thấy hắn cũng không quá đáng ghét như vậy.
Chí ít thì hắn thực sự làm được lời hứa ở động phủ thời thượng cổ.
Diệp Viễn biết danh sách chỉ có ba cái tên, nhất định các đại thế gia sẽ tranh cướp đến bể đầu, thế mà Bùi Văn Cường lại giữ cho mình một cái, đây là chắc chắn là việc đắc tội người khác rồi.
Nhưng mà hắn vì báo đáp mình mà không chút do dự làm như vậy.
Tuy nói là Bùi Văn Cường có hậu thuẫn cường đại nhưng mà thống trị một thành trì lớn như thế, hắn không thể lỗ mãng được.
Thật ra thì Bùi Văn Cường rất thông minh, cũng rất biết cách cai quản thành trì này. Nếu không thì hắn sẽ không ngay lập tức biết được ứng Thiên Nhai bước vào thành Thanh Hoàn.
Bùi Văn Cường gật gật đầu nói: “Được rồi, một lời đã định! Có điều danh sách này là ta giúp ngươi nhận, nhưng mà chuyện về sau thì phải dựa vào chính ngươi rồi. Mặc dù ngươi có bản lĩnh thông thiên nhưng ta vẫn không thế nào tin tưởng được. Ngươi muốn tự thu xếp thì cũng đừng thua quá thảm, nếu không ta sẽ rất mất mặt!”
Hiện tại Bùi Văn Cường đang quân lý hai tòa thành trì, nói cách khác thì trên tay hắn có sáu cái tên.
Có điều thành Thanh Hoàn và thành Cổ Phong đều là thế lực thuộc Thánh Địa Xích Hà, còn thực lực chỉ là trình độ hạ đẳng.
Coi như là hai đại thê’ gia có xé nhau đến rách đầu để lấy được một cái tên thì cũng chỉ sợ là không đi được bao xa.
Điểm này Bùi Văn Cường rất rõ ràng.
Hắn nói như vậy, chẳng qua là dát vàng trên mặt mình mà thôi.
Diệp Viễn cười nói: “Bùi thành chủ yên tâm, đến lúc đó trên mặt ngươi sẽ bắn ra hào quang khắp nơi!”
Mấy ngươi đang trò chuyện nhiệt tình, thì bên ngoài đại môn của Dược Hương Các lại đột nhiên rối loạn.
“Diệp Viễn, ngươi lăn ra đây cho bổn thiếu gia! Con rùa đen rút đầu nhà ngươi, sợ rồi đúng không? Ngươi có gan thì đi ra đây một đấu một với ta, xem bổn thiếu gia có đánh ngươi đến tè ra quần không! Ta thật sự muốn cho thành chủ nhìn một chút, ai mới là ngươi xứng đế tham gia cuộc thi tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử!” Ngoài cửa có một người trẻ tuổi giận giữ hét.
Bùi Văn Cường nhướng mày không vui nói: “Tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, lại dám không phục quyết định của bổn thành chủ! Vừa đúng lúc bổn thành chủ mới nhậm chức, đành khai đao với tiểu tử Cố gia này vậy!”
“Cố gia? Vị trí của ta vốn thuộc về Cố gia?” Diệp Viễn cau mày nói.
Sắc mặt Bùi Văn Cường có chút lúng túng gật đầu, hiển nhiên là không nghĩ tới tiểu tử Cố gia có thế làm loạn thành như vậy.
Diệp Viễn liếc hắn một cái nhưng không nói gì.
Bùi Văn Cường nhỏ nhen, sao hắn lại không thấy vậy cơ chứ?
Mặc dù Diệp Viễn từng xuất thủ cứu Cố Tinh, nhưng mà quan hệ giữa hắn và Cố gia cũng không được tính là tốt.
Không nói cái khác, Dược Hương Các bây giờ ngày thu đấu vàng, mà địa bàn này vốn dĩ là của Cố gia, làm sao bọn họ có thể không đỏ con mắt cơ chứ?
Ngón này của Bùi Văn Cường, vừa cho Diệp Viễn một quả táo ngọt, lại thuận thế khích bác quan hệ của hai thế lực.
Hắn làm người thành chủ này liền thuận buồm xuôi gió rồi.
Loại thủ đoạn khích bác này không tính là bỉ Ổi, chỉ là một thủ đoạn để thượng vị mà thôi. Thăng bằng quan hệ của các phe, đây là chuyện mà mỗi một người thượng vị đều phải cân nhắc.
Diệp Viễn chưa ăn qua thịt heo, nhưng mà đã thấy heo chạy nhiều rồi, sao có thể không nhìn ra một điểm này?
Bùi Văn Cường vừa mới đến, đã dùng chút thủ đoạn thì còn nghe được, Diệp Viễn cũng không vì vậy mà cảm thấy Bùi Văn Cường không ra làm sao.
Ngược lại, nếu như Bùi Văn Cường không làm ra những động tác nhỏ này thì đã không phải là Bùi Văn Cường rồi.