Diệp Viễn nhìn về phía Vân Dịch, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.
Không phải “người ngu”, “kẻ ngốc”, căn bản là không nhìn ra dụng ý của hắn.
Những người được gọi là thiên tài, ánh mắt thiển cận, chỉ thấy được lợi ích trước mắt, thành tựu đan đạo tất nhiên có hạn.
Bọn họ tự cho mà mình thông minh, thực ra ngu ngốc không ai bằng.
Chỉ có trong mắt những “người ngu”, “kẻ ngốc” kia mới thật sự có lòng hướng đạo.
Những người kia cho là thiên phú có thể giải quyết được tất cả sao?
Đây mới là suy nghĩ ngu ngốc không ai bằng!
Không có ngàn vạn khổ công, không có nghị lực lớn, quyết tâm lớn, cánh cửa đại đạo sao có thể mở rộng với ngươi?
“Ta dạy đồ đệ, chỉ có duy nhất hai từ khắc khổ và cơ sở, các ngươi cần nhớ kỹ trong lòng.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Trong lòng hai người Vân Dịch run lên, vội vàng nói: “Vâng, sư tôn, đệ tử ghi nhớ trong lòng.”
Diệp Viễn sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hai người, nói: “Đạo chỉ có một con đường, làm gì có con đường tắt nào có thể đi? Các ngươi hỏi vi sư dựa vào cái gì thành đạo, vi sư chỉ có thể nói cho các ngươi biết, đạo ở dưới chân! Bước chân đạp lên mặt đất thì chính là đạo! Các ngươi nhìn thấy Tư Ngữ thể hiện tài năng ở đại hội Vân Đan, nhưng lại không biết ở sau lưng, nàng đã bỏ ra bao nhiêu gian khổ và cố gắng. Cho nên, các ngươi muốn dựa vào ta học cái gì mà đỉnh phong đan đạo, bây giờ có thể rời đi, ta không có cái gì để dạy cho các ngươi.”
Hai người biến sắc, liên tục nói không dám.
Có điều, khiếp sợ trong lòng bọn họ, căn bản là không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Cố gắng của sư tỷ Tư Ngữ đã khiến bọn họ không cách nào tưởng tượng được, vậy thì phía sau vinh quang của sư tôn, đã bỏ ra bao nhiêu?
“Sư tôn, đệ tử hiểu! Từ hôm nay trở đi, đệ tử sẽ bỏ xuống tất cả kiêu ngạo, đi theo bên người sư tôn.”
Vân Dịch không phải đang đối phó qua loa Diệp Viễn, những lời này khiến hắn có loại cảm giác tỉnh ngộ.
Mười năm khổ tu, cũng làm cho hắn càng thêm hiểu ý nghĩa những lời nói này của sư tôn.
Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu lại là được rồi.
“Chỉ là… sư tôn, lần này ngài và Phiêu Vũ Thiên Tôn rời khỏi liên minh Nam giới, thật sự sẽ không sao chứ?” Vân Dịch lo lắng nói.
Hắn cũng không phải là hướng về Diệp Viễn, nhưng mà bây giờ Vân Dịch vô cùng mâu thuẫn.
Dù sao, một người là ông cố hắn, một người là sư tôn của hắn.
Người nào bị thương, cũng không phải là thứ hắn muốn nhìn.
Ninh Tư Ngư nghe vậy, cười nói: “Các ngươi cũng quá coi thường sư tôn rồi, thủ đoạn của ngài, rất nhanh các ngươi sẽ hiểu!”
…
Đảo mắt đã qua ba tháng!
Sáng sớm một ngày này, một đám chưởng quỹ lại tụ tập ở Vân Đan Lâu.
Đinh Khiếu hưng phấn nói: “Các vị, chúng ta không phụ sự mong đợi của mọi người, ba tháng qua đã đánh một trận đẹp đẽ! Bây giờ đại đế đô Trường Phong này, chúng ra đã nắm giữ hơn bảy phần thị trường! Đến bây giờ, tình hình này, Cừu Thiên Vũ có năng lực hơn nữa, cũng vô lực xoay chuyển trời đất!”
“Ha ha ha… cuối cùng có thể báo cáo kết quả rồi! Có lẽ không tới mười năm, Vạn Bảo Lâu sẽ bị chúng ta triệt để đánh bại.” Lâm chưởng quỹ cười to nói.
“Hắc hắc, đây là đương nhiên. Vạn Bảo Lâu có mạnh hơn nữa, Phiêu Vũ Thiên Tôn có mạnh hơn nữa, Diệp Viễn có mạnh hơn nữa cũng không thể nào là đối thủ của toàn bộ liên minh Nam giới! Tài nguyên trên tay chúng ta, ngoại trừ những thế lực ẩn thế kia, thì đã chiếm hơn năm phần của Nam giới. Nếu như còn bại nữa, vậy thì chúng ta có thể tìm một khối đậu phụ để đập đầu vào đấy chết đi được rồi!” Một chưởng quỹ khác cười nói.
Đinh Khiếu nhẹ gật đầu, nói: “Theo tin tức ta có được, bây giờ hậu phương đã tập trung toàn bộ Luyện Dược Sư tinh nhuệ nhất của Nam giới, liên tục không ngừng luyện chế đan dược. Những đan dược này sẽ liên tục không ngừng cung cấp cho chúng ta, chúng ta rất nhanh sẽ có thể lấy đại đế đô Trường Phong làm căn cơ, kéo dài về từng đế đô khác.”
Các chưởng quỹ nghe vậy, không khỏi phấn chấn.
Nắm trong tay bảy phần thị trường, cũng khó trách các chưởng quỹ này ai cũng hăng hái.