Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đức Ích Đường, là dược đường lớn nhất nam thành, Ngộ Phong chính là người đứng đầu ở chỗ này.

Là một dược đường đứng đầu nam thành, Đức Ích Đường đương nhiên là người đến không dứt, chuyện làm ăn cực kỳ phát đạt.

“Ngươi nói cái gì! Chu Vĩnh Điền không chết?”

Ngộ Phong đứng trước mặt chưởng quỹ, hai mắt đầy kinh ngạc.

Chưởng quỹ gật đầu nói: “Chẳng những không chết, mà còn rất khỏe mạnh! Có người nhìn thấy sáng nay hắn đi phân đường, trò chuyện vui vẻ, căn bản không giống dáng vẻ như là trọng thương sắp chết!”

Ánh mắt Ngộ Phong có chút trầm xuống, lắc đầu nói: “Không thể nào! Ta tự mình chẩn đoán bệnh cho hắn, tâm mạch hắn đã đứt đoạn, thần tiên khó cứu, bây giờ mới có ba ngày, sao hắn có thể khỏe mạnh như thường?”

Chưởng quỹ cười khổ nói: “Ta đã phái người đi thăm dò, Chu Vĩnh Điền thật sự đã khỏe lại, hơn nữa độc Xích Hỏa Thực Cốt trên người hắn đã được giải trừ hết.”

Ngộ Phong biến sắc, mày nhíu lại thành hình chữ bát, trầm giọng nói: “Lẽ nào, thực sự là tiểu tử kia cứu về? Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, sao có thể có bản lĩnh bậc này?”

Chưởng quỹ nghi ngờ nói: “Ngộ Phong huynh, tiểu tử huynh nói là?”

Ngộ Phong sững sờ, lắc đầu nói: “Không có gì! Từ hôm nay trở đi, Đức Ích Đường cùng với tất cả dược đường của Triệu gia, đều ngừng hợp tác với Đồ Long Bang, cấm bán đan dược cho bọn họ! Hừ! Nếu như bọn họ đã khinh thường lão phu như vậy thì sẽ phải nhận lửa giận của lão phu!”

Chưởng quỹ biến sắc, khổ sở nói: “Ngộ Phong huynh, cái này… Đồ Long Bang là khách hàng lớn của chúng ta, cái này không tốt lắm đâu?”

Ngộ Phong hừ lạnh nói: “Thế nào, lẽ nào một chút quyền lực ấy ta cũng không có?”

Chưởng quỹ cười khổ nói: “Ngộ Phong huynh quá lời, huynh đương nhiên có quyền lực này. Được rồi, làm theo lời Ngộ Phong huynh nói!”

Địa vị của Chưởng quỹ Đông Phương gia rất cao, mặc dù hắn là chưởng quỹ của Đức Ích Đường, nhưng mà cũng không đắc tội nổi đại thần Ngộ Phong này.

Chỉ là hắn rất tò mò, người nào làm người vẫn luôn xuân phong đắc ý như Ngộ Phong, làm to chuyện như vậy.

….

“Ngươi nói cái gì? Chu Vĩnh Điền thế mà không chết, điều này sao có thể? Bôn Lôi Tiễn của ta, từ trước tới giờ chưa từng có kẻ nào trúng chiêu mà còn sống!”

Nhị đương nha Hạ Kiêu của Nhật Nguyệt Bang nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Bôn Lôi Tiễn, thế như sấm sét, không thể ngăn cản!

Mặc dù Hạ Kiêu chỉ là Quy Khư đại viên mãn, nhưng mà hắn dựa vào Bôn Lôi Tiễn có thể bắn chết nửa bậc Thần Quân là chuyện không nói chơi.

Chỉ cần tạo cho hắn đủ cơ hội!

Ngân Vũ Bang ra giá rất lớn mới mời được Hạ Kiêu xuất thủ, lại không ngờ rằng thất bại trong gang tấc.

Không bắn chết được Hình Quan, bây giờ Chu Vĩnh Điền thay hắn ta đỡ mũi tên lại cũng sống được, sao có thể không khiến hắn sợ hãi?

“Ha ha, Chu Vĩnh Điền đã công khai lộ diện, không giả được. Hơn nữa, còn có một tin tức càng bùng nổ hơn, đó là Đồ Long Bang… đổi tên thành Kinh Lôi Bang!” Đại Đương gia Ngân Vũ Bang, Lạc Vũ nói.

Hạ Kiêu biến sắc, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đồ Long Bang này, rốt cuộc là đang giở trò gì?

“Hôm nay ngươi tới tìm ta, chính là để nói chuyện này? Ta đã xuất thủ, Chu Vĩnh Điền không chết, trách nhiệm của chuyện này không phải của ta! Lẽ nào, Ngân Vũ Bang các ngươi muốn đổi ý?” Trải qua khiếp sợ ban đầu, Hạ Kiêu khôi phục lại phong thái kiêu hùng.

Lạc Vũ cười nói: “Yên tâm đi, ba phố Tiền Đình, các ngươi có một cái! Hôm nay ta đến là tìm ngươi thảo luận chuyện hợp tác. Một khi đại đương gia đột phá Thần Quân Cảnh, sẽ không thể quản chuyện của nam thành. Trước đó, hai bang chúng ta nên chân thành hợp tác, tiêu diệt Kinh Lôi Bang trước, đại đương gia tương lai, ngươi thấy thế nào?”

Ở trong ba bang, thực lực Nhật Nguyệt Bang là cao nhất.

Thực lực đại đương gia Nhật Nguyệt Bang, đã gần đạt đến giới hạn Thần Quân Cảnh, lúc nào cũng có thể đột phá.

Mấy năm nay, vẫn luôn ở trạng thái bế quan.

Mà thực lực của Hạ Kiêu, cùng gần như sánh vai với nửa bậc Thần Quân.

Dựa vào quy định của hoàng thành Thiên Ưng, cường giả Thần Quân Cảnh không được nhúng tay vào chuyện của ngoại thành.

Đến lúc đó, Hạ Kiêu chính là đại đương gia của Nhật Nguyệt Bang.

Hạ Kiêu thâm sâu liếc mắt nhìn Lạc Vũ, nói: “Ngươi đây là… đang lấy lòng Nhật Nguyệt Bang chúng ta sao?”

Lạc Vũ cười nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu! Mấy năm nay, tam đại bang phái chúng ta âm thầm tranh đoạt, thế nhưng ở trong mắt tam đại gia tộc, chỉ là một đám ô hợp. Bây giờ, vất vả lắm mới có một cường giả Thần Quân Cảnh, đây cũng khiến cho chúng ta có cảm giác lưng dựa vào đại thụ!”

Nói lời này, Lạc Vũ cũng là cảm khái rất nhiều.

Thế lực của tam đại bang phái không bằng tam đại gia tộc, cũng là bởi vì bọn họ không có cường giả Thần Quân Cảnh đứng đằng sau.

Tam đại bang chủ mấy năm nay hơn ai hết đều mong sớm đột phá được Thần Quân Cảnh.

Bây giờ xem ra, đương nhiên là Nhật Nguyệt Bang thắng trước một bước rồi.

Tuy nói cường giả Thần Quân Cảnh không được trực tiếp nhúng tay vào chuyện của ngoại thành, nhưng mà ngầm thao túng nhất định là có.

Nếu không, tam đại gia tộc dựa vào cái gì mà chèn ép bọn họ?

Hạ Kiêu nghe lời này, không khỏi cười nói: “Vẫn là Lạc đại đương gia thức thời, không giống tên Hình Quan dầu muối không vào kia. Có điều, quả thực thực lực Hình Quan rất mạnh, khó đối phó đấy!”

Lạc Vũ cười nói: “Trước kia khó đối phó, bây giờ… không biết vì nguyên nhân gì, Hình Quan đắc tội Ngộ Phong dược sư, bây giờ Đức Ích Đường và sản nghiệp của Đông Phương gia, đã triệt để khai trừ Kinh Lôi Bang. Không có Đông Phương gia che chở, Hình Quan hắn còn có thể lật trời sao?”

Hạ Kiêu nhướng lông mày, nói: “Lời này là thật?”

Lạc Vũ cười nói: “So với vàng còn thật hơn!”

Hai người nhìn nhau cười.

…..

Trên phố Quế Hương, khuôn mặt một người thanh niên tuấn tú, mang theo một tiểu thư đồng, đang lắc lư ở trên đường.

“Tiểu… Công tử, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về rồi.” Tiểu thư đồng nói.

Người thanh niên kia mi thanh mục tú, màu da trắng nõn, vừa nhìn là biết nữ cải nam trang.

Có điều dù là cải nam trang, không trang điểm, cũng không che khuất được sự xinh đẹp của nàng.

Thanh niên trừng mắt lên, trách mắng: “Tiểu Hoàn, ngươi có phải là ngứa da rồi không? Chúng ta đây là bỏ nhà ra đi! Bỏ nhà ra đi đấy, có hiểu không? Trở về? Trở về làm gì cái, tự chui đầu vào lưới sao?”

Miệng Tiểu Hoàn lẩm bẩm, không dám nói lại.

Đột nhiên, người thanh niên ngẩng đầu một cái, nhìn thấy một gian hiệu thuốc nhỏ viết bốn chữ lớn “Cầu được ước thấy”, không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

“Ha ha, tiệm thuốc nhỏ như vậy, sợ rằng ngay cả một đan thần ba sao cũng không có, vậy mà dám xưng là cầu được ước thấy, bản tiểu… công tử lại muốn xem xem, ngươi làm thế nào để cầu được ước thấy!”

Vừa nói, người thanh niên vừa nhấc chân, trực tiếp đi vào tiệm thuốc.

“Chưởng quỹ, cửa chính các ngươi viết cầu được ước thấy, có phải là đan dược gì cũng có thể luyện chế ra được không?” Người thanh niên trực tiếp mở miệng nói.

Chưởng quỹ vội vã ra đón, hơi lộ vẻ lúng túng nói: “Cái này… có lẽ… có thể đi?”

Chưởng quỹ thực sự là không thể nói được, ngày hôm qua, đại đương gia mang một người trẻ tuổi tới, nói từ nay trở đi gian tiệm thuốc này sẽ là hắn chưởng quản.

Kết quả, chuyện đầu tiên mà người trẻ tuổi này làm lại chính là treo một biển hiệu “cầu được ước thấy” lên trên cánh cửa.

Lúc đó, mồ hôi hắn đổ như thác, khẩu khí này không khỏi quá lớn rồi đi?

Mặc dù người trẻ tuổi này là Quy Khư sơ kỳ, nhưng mà quá trẻ tuổi, quá khoa trương.

Ngươi xem, cái biển này treo lên không bao lâu, đã có người tới trêu chọc rồi?

“Có thể đi? Ngươi là chưởng quỹ, ngươi lại hỏi ta? Hắc, khẩu khí của các ngươi đúng thật là lớn, đây là muốn đắc tội với tất cả người cùng nghề sao?” Người thanh niên cười lạnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK