Tả Bất Quy liếc mẳt nói: “Ngươi quả nhiên là một tên biến thái! Mặc dù không biết trên người Diệp Viễn này đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với ngươi mà nói sợ rằng không có bất kì uy hiếp gì, chung quy lại cảnh giới của ngươi cao hơn hân quá nhiều.”
“Sợ rằng chưa châc là như thế! Chắng lẽ bây giờ ngươi còn tin việc Diệp Viễn một lúc thăng hai cấp, là kết quả do phụ thân hắn đốt cháy giai đoạn sao?”
Tả Bất Quy lằc đầu nói: “Mặc dù không biết hắn làm sao mà làm được, nhưng hắn tuyệt đối không phải loại Nguyên Khí tầng ba căn cơ hư phù đó!
Từ đầu đến giờ, hẳn liên tiếp không ngừng dùng hơn mười lần Thuấn Thiếm cùng Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, nếu như với căn cơ hư phù mà nói thì bây giờ đã không thế chịu nối nữa rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng không tốn quá nhiều sức mà trái lại rất thành thạo. Nhưng vấn đề vẫn là… Hắn làm sao làm được chứ?”
Xem chiến đến bây giờ, Tả Bất Quy càng ngày càng cảm thấy trên người của Diệp Viền có quá nhiều bí ấn. Chuyện xảy ra trên người Diệp Viễn, rất nhiều thứ đều vượt khỏi tầm nhận thức của hắn.
Có điều là, Tả Bất Quy cũng không xem Diệp Viễn là đối thủ, bởi vì cảnh giới của Diệp Viễn quá thấp.
Tích lũy nguyên lực là một quá trình tương đối dài, dù là có thiên phú, nhưng quá trình này không thế nào trong một thời gian ngắn có thể đền bù được.
Tả Bất Quy lớn hơn Diệp Viễn hai tuổi, nếu như hắn chỉ là tầm thường giống như Phí Thanh Bình, bị Diệp Viền đuối kịp thì cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng bản thân Tả Bất Quy chính là thiẻn tài trong thiên tài, nhân vật thứ hai của Võ bảng, hắn có sự kiêu ngạo của chính mình. Đợi khi Diệp Viền đạt đến thực lực hiện tại của hắn, hắn nhất định đã tiến một bước dài rồi.
“Xem chừng, trên người của Diệp Viễn giấu không ít bí mật. Ta cảm giác được, sợ rằng không được bao lâu, hân sẽ là kình địch cúa ta và ngươi.” Long Đường nói.
Diệp Viền lúc này nhìn Phí Thanh Bình trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi mắng ta thế nào cũng được, nhưng ngay cả cha mẹ ta ngươi cũng dám chửi, thì không được. Nếu ngươi có gan, chửi một câu nữa xem, lần sau ta xuất thủ có thế sẽ không nhẹ như vậy đâu.”
Phí Thanh Bình giãy giụa dưới đất, nhẹ nhàng lắc cái đầu heo, cười gằn nói: “Ha ha ha… Chỉ với ngươi? Cứ cho là ngươi luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng thì như thế nào? Chỉ là nhất trọng lãng mà thôi, ta chính là muốn để ngươi đánh, ngươi có thế đánh chết ta sao? Chờ lúc nguyên lực của ngươi hao hết, sẽ là ngày chết của ngươi! Chửi ngươi thì thế nào? Tiếu tạp chủng! Tiếu tạp chủng! Tiếu tạp chủng! Đến đi, đến đánh ta xem nào!”
Lần này Phí Thanh Bình đã có kinh nghiệm, lúc nói chuyện cũng đã dùng toàn bộ tinh thần phòng bị, âm thầm vận chuyển nguyên lực, chuẩn bị tùy thời thi triển Tiểu cầm Nã Thủ.
Hắn cũng biết, bàn về thân pháp bất luận bản thân hắn như thế nào cũng không sánh bằng Diệp Viễn, cho nên dứt khoát lựa chọn thế thủ.
Chỉ cần đợi nguyên lực của Diệp Viền tiêu hao hết, hắn nhất định phải chết!
Có điều, Diệp Viễn lần này hình như không có ý xuất thủ ngay lập tức, mà nhìn Phí Thanh Bình nở nụ cười.
Có điều trong nụ cười kia để lộ ra lãnh ý, khiến các học viên trên khán đài đều cảm thấy có chút không rét mà run.
Cặp mắt của Hô Diên Dũng híp lại, hắn biết Diệp Viễn thật sự nối giận rồi, chiêu tiếp theo nhất định là lôi đình nhất kích.
Chỉ là hắn nghĩ không ra, Diệp Viễn rốt cuộc lấy cái gì để bù đắp sự chênh lệch về cảnh giới.
Rất rõ ràng, Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng nhất trọng lãng không cách nào tạo thành tổn thương thật sự đối với Phí Thanh Bình, nhiều nhất chỉ khiến hắn khó chịu chút ít thôi.
Ngay cả Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng đều vô ích, Diệp Viền chẳng lẽ còn có đòn sát thủ gì chưa dùng?
Hô Diẽn Dũng có chút mong đợi, hôm nay Diệp Viẻn mang đến cho hân quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
“Ha ha, tốt lắm, ngươi quá nhiên rất có khí phách. Ta sắp đến rồi, Tiểu cầm Nã Thủ ngươi cỏ thế phải chuấn bị tốt nha.” Diệp Viền ý cười đầy mặt, còn cố ý nhâc nhờ Phí Thanh Bình một chút.
Một hồi sau, Phí Thanh Bình phát hiện thân hình của Diệp Viễn dần dần trờ nên mơ hồ, nhất thời cảm thấy không ổn, không chút do dự sử dụng Tiểu Cầm Nẵ Thủ, muốn làm chậm lại thân hình của Diệp Viền.
Nhưng mà tất cả đều vô ích .
Thân hình của Diệp Viễn một lần nữa trong nháy mắt hiện ra trước mặt hắn, tiếp đó một chưởng được thi triển ra, hình như giống y như đúc với trước đây.
“Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, nhị trọng lãng!”
Thằn thể của Phí Thanh Bình giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
“Oạch!”
Ngã xuống đất trong nháy mắt; Phí Thanh Bình phụt ra một ngụm máu lớn, hiến nhiên là bị nội thương không nhẹ.
“Nhị trọng lãng! Hắn luyện thành nhị trọng lãng! Điều này… Điều này sao có thể? Mới… Mới ba ngày mà!” Tả Bất Quy không dám tin vào hai mắt của mình, màn này thật sự là quá chấn động!
Mặc dù chỉ là lực công kích tăng gấp đôi, nhưng độ khó tu luyện không chỉ cũng gia tăng gấp đôi!