“Cái gì? Lão đầu, ngươi nói lại một lần nữa xem!”
Kim Bằng còn tưởng rằng mình nghe nhầm, ở trong Hân Dương Thành này, lại có người dám không bán đồ cho hắn?
Thất Hải thản nhiên cười nói: “Kim thiếu gia, thật là có lỗi. Trước khi thiếu gia tới, ta đã thỏa đàm giá cả xong xuôi với vị tiểu huynh đệ này rồi. Dựa theo luật lệ, giao dịch giữa chúng ta đã được coi là hoàn thành, không tiện thay đổi. Nếu như phá hỏng luật lệ, lão đầu ta cũng không còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa.”
Nghe những lời Thất Hải nói, ngay cả Diệp Viễn cũng thấy nằm ngoài dự liệu.
Biểu hiện trước đây của lão đầu này đủ để người ta giữ lại ấn tượng lão là kẻ hám lợi rồi.
Nhưng mà bây giờ hai người bọn họ đã tăng giá tới năm trăm viên Nguyên tinh trung phẩm mà lão đầu này vẫn muốn bán cho mình?
Hai mắt Kim Bằng híp lại, ánh mắt nhìn Thất Hải lộ ra sát cơ.
“Ngươi sợ không còn mặt mũi đứng ở đây? Ngươi có tin, bây giờ ta lập tức thu lại thẻ bài của ngươi, khiến ngươi không có cách nào mà sống được ở đây hay không?” Kim Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Thất Hải lại là một vẻ mặt chẳng sao cả nói: “Hắc hẳc, nơi này không giữ ông, khác có nơi khác giữ ông. Mặc dù Thất Hải ta yêu Nguyên tinh, nhưng lại càng quý trọng danh dự của mình hơn.”
Nói rồi, Thất Hải cũng không thèm để ý đến vẻ mặt âm trầm của Kim Bằng, quay về phía Diệp Viễn nói: “Vị tiểu huynh đệ này, những Nguyên tinh này ta nhận, ngươi cầm dược thảo đi.”
Lúc này ấn tượng của Diệp Viền đối với lão đầu này đã thay đổi rất nhiều, cười nói: “Được, dược thảo này ta lấy. về giá cả… cứ tính theo giá năm trăm viên Nguyên tinh trung phẩm cho lão.”
Thất Hải khoát tay nói: “Không cần không cần, nếu như chúng ta đã thỏa thuận xong giá cả, đó chính là giá chốt rồi, lão đầu ta một viên Nguyên tinh cũng sẽ không lấy thêm, một trăm viên là một trăm viên!”
Diệp Viễn không ngờ, lão đầu này lại là người nguyên tắc như vậy, vậy mà lại thật sự chỉ lấy một trăm viên Nguyên tinh trung phẩm.
Nếu lão đầu đã kiên quyết như vậy, Diệp Viễn cũng không cưỡng ép đối phương nhận thêm nữa.
Nhưng mà Diệp Viễn biết, Thất Hải đã hoàn toàn đắc tội với tên công tử nhà giàu này rồi, tên công tử hoàn khố này nhất định sẽ không để Thất Hảl sống mà ra khỏi Hân Dương Thành.
Diệp Viễn chính là người như vậy, người khác kính hắn một thước, hắn trả lại người khác một trượng.
Hắn đã đưa ra quyết định, phải đảm bảo bình an cho lão đầu này.
Thực lực Ngưng Tinh cảnh này của Thất Hải, ở Hân Dương Thành vẫn là có chút yếu.
Ngược lại là Kim Bằng, thấy hai người này không để mình vào mắt, trực tiếp hoàn thành giao dịch, sớm đã tức giận nổi trận lôi đình.
Lúc này hắn cười lạnh nói: “Tốt, rất tốt! Ta đúng là lần đầu tiên gặp phải loại người như vậy ở trong Hân Dương Thành này! Vu Thanh, bắt lão đầu này lại cho ta, ta lại muốn xem xem, có phải đúng là hắn có nguyên tắc như vậy không!”
Vu Thanh, tất nhiên chính là hộ vệ Hóa Hải tầng bốn đứng phía sau hắn.
Đây chính là tay chân kim bài của Kim Bằng rồi, đã đi theo Kim Bằng làm không ít chuyện ác.
Đương nhiên, hắn đi theo Kim Bằng cũng đạt được không ít lợi ích và tài nguyên tu luyện thì mới có thể đột phá được Hóa Hải tầng bốn.
Thực lực của Vu Thanh, cũng đủ để xếp vào top mười người đứng đầu Hân Dương Thành này rồi.
Trong số những người ở đây, chỉ có mình hắn là Hóa Hải cảnh trung kỳ, Kim Bằng sợ gì ai chứ?
Vu Thanh đang định ra tay, Diệp Viễn lại nhẹ nhàng dịch chuyển một bước, trùng hợp đứng chặn giữa Vu Thanh và Thất Hải.
“Lão nhân gia này, ta bảo vệ rồi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Khóe miệng Kim Bằng thoáng qua một tia cười gằn, nói: “Dạy dỗ tất cả!”
“Rõ!” Vu Thanh cũng lập tức xắn tay áo hằm hè.
Hắn đã dần dần thích loại cảm giác hành hạ người khác này, theo Kim Bằng, hắn có thể thích làm gì thì làm nấy ở Hân Dương Thành này!
“Ái…, tiểu tử này vừa nhiều tiền vừa ngốc, không ngờ vẫn còn nói nghĩa khí. Chỉ là làm người có chút ngu xuẩn, đáng
“Kim Bằng này chính là một Tiểu Thái Tuế, trong Hân Dương Thành ai dám chọc vào hắn? Đánh người nhỏ người lớn tới, đây mới là điều đáng sợ nhất!”