Có điều Diệp Viễn cũng biết, địa vị của luyện dược sư ở Thần Vực cũng rất cao. Đã như vậy, tại sao hắn không lấy thân phận của luyện dược sư để xuất hiện?
Lục quản sự có hơi ngoài ý muốn liếc nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi là luyện dược sư?”
“Không sai!”
Lục quản sự khẽ lắc đầu nói: “Vô dụng thôi! Ngươi mới ở Thần Du cảnh, không luyện chế ra được đan dược cấp sáu. Nhiệm vụ cấp sáu trở xuống, đều không có điểm cống hiến!”
Diệp Viễn cười nói: “Không sai, cho dù ta không luyện chế ra được đan dược cấp sáu, nhưng mà bản lĩnh cứu người thì vẫn phải có. Có thể làm phiền Lục quản sự giúp ta kiểm tra một chút không, chút quà nhỏ này, coi như là quà ra mắt của ta đối với Lục quản sự.”
Diệp Viễn lấy ra một hộp đan dược cấp sáu, đưa tới trước mặt Lục quản sự.
Lục quản sự kiểm tra linh dược, kinh ngạc nói: “Linh dược cấp sáu ở Thần Vực mặc dù không tính là cái gì, nhưng mà ở hạ giới chính là đồ vật trân quý đấy!”
Diệp Viễn cười nói: “Vãn bối ở hạ giới nhờ vào cơ duyên gặp được một viên, nghĩ rằng chính mình tạm thời cũng không dùng được, chẳng bằng đưa cho tiền bối để có được một ân tình.”
Linh dược này cũng không phải là đồ vật của Vô Biên Giới, mà là Diệp Viễn đe dọa đám người kia ở Thần Cấm Yêu Vực có được.
Kỳ thật trong tay hắn còn có rất nhiều linh dược, tất nhiên là sẽ không lấy ra, đạo lý mang ngọc mắc tội này hắn vẫn hiếu được.
Bây giờ Diệp Viễn đã có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu, nhưng mà sau khi tới Thần Vực, hắn cũng không định bộc lộ quá nhiều.
Trước khi vây cánh đầy đủ, bộc lộ mình quá nhiều, sẽ chỉ dẫn tới họa sát thân.
Tuy nói là địa vực Thần Vực rộng rãi, nhưng mà Dược Vương Điện lại là một trong tám thánh địa cao cấp, thế lực vô cùng lớn. Một võ giả bình thường căn bản là không thể nào tưởng tượng được thực lực của thánh địa cao cấp mạnh tới mức nào.
Vạn nhất có tin tức gì tiết lộ đến tai Cơ Thương Lan, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Cho dù là ở Thần Vực, người có thể luyện được đan được vượt cấp cũng là cực kỳ hiếm.
Nếu như danh tiếng lọt ra ngoài, dẫn tới có người chú ý, vậy thì sẽ không hay
Cơ Thương Lan đối với Diệp Viễn quá quen thuộc, nếu để cho hắn nhìn thấy mình luyện chế đan được, khẳng định là chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra ngay!
Có thể nói là sau khi đến Thần Vực, nguy hiếm tứ phía!
Lục quản sự lúc này cũng không khách khí nữa, trực tiếp thu nhận đan dược.
“Ha, tiểu tử này thế mà cũng có nhãn lực. Cũng được, ta biết ngươi không cam tâm đào khoáng, nhiệm vụ luyện dược sư đương nhiên là có, có điều nếu ngươi không hoàn thành được, thì cũng đừng có trách lão phu!” Lục quản sự nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Đa ta Lục quản sự.”
Bất luận đi đến nơi nào cũng có người bị bệnh và binh lính bị thương.
Kỹ năng phổ biến nhất của luyện dược sư chính là luyện đan, có điều luyện đan cũng không phải là tất cả đối với luyện dược sư.
Chỉ cần tinh thông dược lý, luyện dược sư cấp thấp cũng có thể chữa trị cho võ giả cấp cao.
Diệp Viễn đường đường là một Đan Đế, nếu mà luân lạc tới mức phải đi đào quặng, vậy thì đúng thật là nên đi đập đầu tử tự luôn đi.
Lục quản sự lấy ra một viên ngọc ném cho Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, đây là nhiệm vụ của luyện dược sư. Thấp nhất cũng là cấp sáu, ngươi phải nhìn cho kỹ đấy. Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, ở Thần Vực mơ tưởng xa vời là phải nộp mạng đó!”
Diệp Viễn cười nói: “Đa tạ Lục quản sự nhắc nhở, vãn bối đã nhớ rõ!”
Vừa nói, Diệp Viễn vừa nhận lấy ngọc giản, chìm thần thức đi vào, một chuỗi dài nhiệm vụ liền in vào trong đầu hắn.
Đúng như Lục quản sự nói, tuyệt đại đa số nhiệm vụ của luyện dược sư là cầu đan. Có điều, luôn có một số bệnh nan ý khó điều trị, cần phải có luyện dược sư.
Diệp Viễn nhìn qua một lần nhiệm vụ, sau đó trả ngọc giản lại cho Lục quản sự nói: “Những nhiệm vụ ta muốn nhận đều có ký hiệu, làm phiền Lục quản sự giúp ta nhận nhiệm vụ.”
Lục quản sự nghe Diệp Viễn nói, không khỏi có hơi nghi hoặc một chút.