Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cầu được ước thấy? Thực sự là nói khoác mà không biết ngượng! Lão phu đi vào đan đạo nhiều năm như vậy, cũng không dám nói lời mạnh miệng này! Không cần đi quản hắn, không đến vài ngày, bảng hiệu của bọn họ cũng sẽ bị đập nát.”

Một truyền mười, mười truyền trăm, bảng hiệu cầu được ước thấy của Diệu Thủ Trai, truyền ra ngoài rất nhanh.

Ngộ Phong rất nhanh đã nghe được chuyện này của Diệu Thủ Trai, có điều đối với bảng hiệu cầu được ước thấy này, hắn là cười nhạt.

Trên đời này, lại có thể có người dám xưng là cầu được ước thấy!

“Dược sư, thật sự không cần quản sao? Nhưng mà ta nghe nói, có người nhìn thấy Luyện Dược Sư làm chủ ở đó, thế mà lại luyện chế ra được thần phẩm thần đan cấp ba!” Chưởng quỹ nói.

Ngộ Phong nghe vậy giễu cợt nói: “Thần phẩm thần đan cấp ba? Chuyện nghe nhầm đồn bậy này mà ngươi cũng tin! Có thể luyện chế ra được thần phẩn thần đan cấp ba, sẽ ở trong một hiệu thuốc nhỏ của nam thành này sao?”

Chưởng quỹ nói: “Dược sư, ngài nói… có khi nào là tiểu tử chữa khỏi cho Chu Vĩnh Điền kia không? Diệu Thủ Trai kia, bây giờ là sản nghiệp của Kinh Lôi Bang.”

Sắc mặt Ngộ Phong cứng đờ, trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Nói như vậy, thật đúng là có khả năng!

“Hừ! Không phải là hắn có năng lực à, vậy chúng ta sẽ đưa tới một món quà lớn! Ta lại muốn xem xem, hắn làm thế nào để cầu được ước thấy!” Ngộ Phong cười lạnh nói.

Tổng đàn Nhật Nguyệt Bang, Lạc Lũ và Hạ Kiêu cảm thấy rất hứng thú đối với Diệu Thủ Trai mới xuất đầu lộ diện này.

“Ta đã nghe qua, Ngộ Phong dược sư đã phán tử với Chu Vĩnh Điền, hình như chính là Diệu Thủ Trai này đã tới cứu sống tiểu tử đó!”

Biểu cảm của Lạc Vũ có chút khó coi, tiểu tử này không biết từ đâu xuất hiện, thế mà lại làm hỏng chuyện tốt của bọn họ.

Chu Vĩnh Điền là cánh tay đắc lực của Hình Quan, hắn chết là một tổn thất to lớn đối với Kinh Lôi Bang.

Không ngờ được, cuối cùng thế mà lại được người khác cứu sống, hơn nữa bây giờ còn khỏe mạnh, cái này sao có thể khiến Lạc Vũ không giận?

Hạ Kiêu cười nói: “Khẩu khí của tiểu tử này thật là lớn! Đừng nói là Ngộ Phong dược sư, cho dù là nhóm dược sư ở nội thành kia cũng không dám treo bảng hiệu thế này!”

Lạc Vũ nói: “Ha ha, cuối cùng vẫn là tuổi trẻ, cứu sống một Chu Vĩnh Điền, đã cho mình là thánh thủ đan đạo. Tiểu tử này, muốn nổi danh đến điên rồi sao?”

Hạ Kiêu nói: “Nếu như hắn muốn nổi danh, vậy chúng ta liền giúp hắn một chút!”

Hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Ninh Tư Ngữ nhìn Diệp Viễn đang bắt mạch cho người khác, trong mắt lộ ra một tia say mê.

Tên gia hỏa này, thật sự không lớn hơn mình bao nhiêu sao?

Vì sao, hắn có thể mạnh đến trình độ này?

Mấy ngày nay nàng đi theo bên người Diệp Viễn, trở thành một Tiểu Dược Đồng bốc thuốc luyện dược, nhưng mà… nàng thế mà một câu oán hận cũng không có.

Dưới sự càn quấy của nàng, cuối cùng Diệp Viễn vẫn phải bằng lòng để cho nàng ở lại.

Bảng hiệu cầu được ước thấy này truyền ra ngoài, khách tới cửa đương nhiên không thiếu.

Trong này, đương nhiên có không ít nghi nan tạp chủng, cũng không thiếu võ giả trọng thương.

Nhưng mà đến trước mặt Diệp Viễn, thế mà không có một ai có thể làm khó khăn.

Có thể nói, thuốc vào bệnh hết.

Cầu được ước thấy, thật sự không phải nói đùa.

Chí ít cho đến bây giờ, còn chưa có phát sinh tình huống nào có thể làm khó Diệp Viễn.

Trình độ đan đạo của bản thân Ninh Tư Ngữ đã rất cao, phần lớn tình huống ở đây, nàng có thể giải quyết.

Nhưng mà có một vài tình huống, nàng thực sự là bất lực.

Nhưng mà, Diệp Viễn chính là có sức mạnh hóa thứ tầm thường thành thứ thần kỳ, đến bây giờ một điểm sai sót cũng không có.

Hơn nữa mỗi một người tới Diệu Thủ Trai, Diệp Viễn đều có thể làm được hoàn hảo!

Ninh Tư Ngữ tự hỏi, cho dù là những thứ nàng có thể giải quyết kia, nàng cũng không làm được tốt như Diệp Viễn.

Không, phải nói là kém xa!

Tên gia hỏa này, đúng thật là không phải con người!

Mấy ngày tiếp theo, Ninh Tư Ngữ đã triệt để tin phục Diệp Viễn!

“Gia hỏa này, mặc dù nói khoác lớn, nhưng mà cũng là có vốn để nói khoác!” Ninh Tư Ngữ lẩm bẩm.

Tiểu Hoàn nhìn Ninh Tư Ngữ, cảm thấy có chút không hiểu tiểu thư nhà mình.

Đây, có còn là tiểu thư vô pháp vô thiên kia sao?

Mấy ngày nay, tiểu thư nhà mình ở trước mặt Diệp dược sư, nhu thuận giống như một tiểu nha hoàn.

Diệp dược sư nói nàng đi hướng đông, nàng tuyệt không dám đi hướng tây!

Cho dù là sư tôn của tiểu thư, cũng không có bản lĩnh hàng phục nàng như thế này!

Có điều, Diệp dược sư thật sự quá lợi hại.

Hình như… so với sư tôn của tiểu thư còn lợi hại hơn!

“Cút ngay! Đều cút hết cho ta! Lão tử muốn khám bệnh, người khác cút ra phía sau đi!”

Đột nhiên, năm ba tên đại hán trực tiếp xông vào Diệu Thủ Trai, đuổi hết toàn bộ người ra bên ngoài.

“Ầm!”

Đại hán đi đầu trực tiếp đập bàn một cái, cái bàn bị đập vỡ nát, kéo cao giọng nói: “Tiểu tử, khám bệnh cho ta trước!”

Diệp Viễn đang nhắm mắt bắt mạch cho người ta, mí mắt cũng không nhấc lên, thản nhiên nói: “Bệnh của ngươi không cứu được, đi đi.”

Đại hán kia sững sờ, nói: “Mẹ nó, mắt của ngươi cũng không mở, sao biết bệnh của ta không cứu được? Ngươi đây không phải được gọi là cầu được ước thấy sao, hóa ra là gạt người! Bây giờ lão tử sẽ đập bảng hiệu của ngươi, cho ngươi gạt người này!”

Diệp Viễn vẫn như trước không nhanh không chậm nói: “Não tàn không thể chữa, chỉ có thể đi đầu thai lại!”

“Ha ha ha…”

Diệp viễn trực tiếp chọc cười tất cả mọi người.

Vẻ mặt đại hán đỏ lên, gầm thét: “Tất cả câm miệng cho lão tử! Ai dám cười nữa, lão tử khiến các ngươi mãi mãi cũng không cười được nữa!”

Tất cả mọi người biến sắc, đều thức thời câm miệng.

Tất cả mọi người đều biết đại hán này là ai, hắn là Trần Bưu, đương gia của Ngân Vũ Bang Lục, một gia hỏa giết người không chớp mắt.

Hắn nói giết ngươi đều là xưa nay không nói đùa với ngươi.

“Tiểu tử, ngươi dám trêu chọc ta? Ngươi có biết lão tử là ai không?”

Trần Bưu chỉ vào Diệp Viễn, sắp đến mũi hắn rồi.

Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Không cần biết ngươi là ai, đến phía sau xếp hàng đi. Ở đây gây chuyện, tất cả đều không khám, không chữa.”

Trần Bưu đang muốn nổi giận, một đại hán vạm vỡ từ bên ngoài xông vào.

“Trần Bưu, ngươi dám gây chuyện ở địa bàn Kinh Lôi Bang chúng ta? Có tin ta bây giờ sẽ giết ngươi không?”

Đại hán này không phải ai khác, mà chính là Mạnh Hỏa.

Hắn nghe nói Trần Bưu vội vàng đi về hướng Diệu Thủ Trai, nên lập tức dẫn người chạy tới.

Con ngươi Trần Bưu đảo một vòng, cười nói: “Lão tử cũng không có gây chuyện, hôm nay lão tử tới để khám bệnh! Ta có một huynh đệ bị quái bệnh, khám thế nào cũng không chữa được. Nghe nói Diệu Thủ Trai cầu được ước thấy, chúng ta liền tới khám bệnh.”

Mạnh Hỏa vừa nghe, chân mày không khỏi nhíu lại, nhìn về phía Trần Bưu đang mang cáng cứu thương đến.

Một người trung niên đang nằm trên băng ca, sắc mặt vàng như nến, hai mắt hãm sâu, đây đã là hấp hối.

Trong lòng hắn sáng lên, tên gia hỏa này, nhất định là tới để gây chuyện.

Bệnh này, chỉ sợ không dễ dàng khám như vậy.

“Đây là chuyện gì xảy ra vậy?” Mạnh Hỏa chỉ vào cái bàn bị đập nát, trầm giọng nói.

Trần Bưu thản nhiên nói: “Ta đây không phải là lo lắng cho an toàn của huynh đệ nên có chút nóng nảy sao?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Muốn khám bệnh, xếp hàng. Không xếp hàng, không khám, cút đi!”

Trần Bưu lạnh lùng nói: “Hừ! Phía trước còn có nhiều người như vậy, nếu như huynh đệ của ta chết, ngươi gánh được trách nhiệm sao?”

Diệp Viễn không quan tâm nói: “Chết thì chết thôi, đâu có gì liên quan tới ta? Địa bàn của ta, ta làm chủ! Xếp hàng là quy củ ở chỗ ta, không khám, ngươi có thể cút rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK