Đối với sự cường đại của Thần Cấm Yêu Vực, Diệp Viễn đã sớm tập thành quen.
Tùy tiện một bộ tộc ở nơi này đi ra ngoài đều có thể quét ngang một cái tiểu thế giới!
“Hừm, ngươi đưa ta đến địa giới của tộc Ám Ma HỔ rồi cùng Ngọc Thư trở về đi thôi. Đến một lúc nào đó ta tự có thù
lao.” Diệp Viễn nói.
Nghe Diệp Viễn nói như thế, trên mặt cả Ngọc Hĩnh và Ngọc Thư đều lộ ra vẻ không muốn.
Thế nhưng các nàng cũng biết, nơi này không phải là thế giới của các nàng. Tộc Ngọc Diện Tiên Hồ quá nhỏ yếu, căn bản là không thích ứng được chỗ cá lớn nuốt cá bé như nơi này.
Diệp Viễn để cho các nàng trở về là đang bảo vệ các nàng.
Ba người nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát đi tới Đông Minh Vực.
Để Diệp Viễn bất ngờ chính là, bọn họ vừa tiến vào địa giới của Đông Minh Vực liền bị một đám tráng hán vây lại.
Dẫn đầu là một tên đại hán mặt đen có thực lực không tầm thường, tu vi cấp năm sơ kỳ đỉnh phong.
Chỉ là hắn không phân tốt xấu đã nói: “Khà khà, mấy tên gian tế các ngươi, muốn lén lút lẻn vào tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng ta! Các anh em, đánh chết cho ta!”
Diệp Viễn sầm mặt lại, đám gia hoả này không đầu không đuôi đã nói mình là gian tế, thực sự là muốn chết.
Một đại hán xoay vòng cây búa liền muốn chém lên đầu Diệp Viễn, thân hình Diệp Viễn bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi!
“A!”
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên đại hán mặt đen dẫn đầu kia trực tiếp bị Diệp Viễn xách lên, chống hắn lên thân của một cây đại thụ.
Cường giả cấp năm sơ kỳ đỉnh phong ở dưới tay Diệp Viễn lại không thể phản kháng lại một chút nào!
Phong Lôi Cực Quang Độn Pháp phối hợp với Nguyên Từ Lực Trường, uy lực đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Những tên đại bổn hùng (gấu lớn) kia, căn bản là không thấy rõ Diệp Viễn ra tay như thế nào.
“Các ngươi những người này thật không thế nói đạo lý! Chúng ta chỉ muốn mượn đường một chút chứ chọc giận gì các ngươi mà các ngươi muốn hạ sát thủ?” Diệp Viễn hừ lạnh nói.
Vóc dáng của tên đại hán mặt đen kia cực kỳ cường tráng, lại bị Diệp Viễn ghim ở trên cây, mặc cho hắn có giãy dụa thế nào, cũng không giãy thoát, gương mặt trướng đến đen đen đỏ đỏ.
“Khặc… Khặc khặc…, có bản lĩnh… có bản lĩnh thì giết ta đi! Thiếu chủ nhất định sẽ báo thù cho ta! Các ngươi mấy tên gian tế này, muốn lẻn vào lãnh địa của chúng ta tìm hiếu tin tức, không có cửa đâu!” Đại hán mặt đen lên tiếng.
Diệp Viên một mặt không hiểu ra sao, tức giận nói: “Chúng ta chỉ muốn đi đến lãnh địa của tộc Ám Ma Hổ, muốn đi tắt qua nơi này của các ngươi mà thôi, cái gì gian tế với không gian tế?”
Đại hán cũng sững sờ hỏi lại: “Các ngươi… các ngươi không phải đến vì Hỏa Nguyên Tinh?”
“Hỏa Nguyên Tinh?” Diệp Viễn nhướng mày nói.
“A! Ta… Ta không hề nói gì!”
Tên đại hán mặt đen kia ý thức được tự mình nói lỡ miệng, vội vã kéo kín miệng mình lại.
Diệp Viễn biết đây là một chuyện hiểu lầm thì cũng sẽ không giết người bừa bãi.
Gã đại hán mặt đen đần độn này, tuy rằng đã hóa thành hình người, nhưng vẫn là một con gấu ngu ngốc như trước.
Diệp Viễn còn chưa làm rõ ràng được tình hình thì con gấu đần độn to xác này đã tự mình nói lộ ra hết.
Chỉ là tên đại đần hùng này nói Hỏa Nguyên Tinh, cũng để cho Diệp Viễn có chút động tâm.
Hỏa Nguyên Tinh ỉà một loại khoáng tinh, chứa đựng hỏa nguyên chi lực cực kỳ nồng đậm, có rất nhiều ích lợi đối với võ giả tu luyện Hỏa thuộc tính.
Thế nhưng thứ mà Diệp Viễn để ý lại không phải là cái này, mà Tịnh Đàn Thánh Hỏa của hắn đã đến lúc lên cấp, Hỏa Nguyên Tinh này vừa vặn có thế trợ giúp Tịnh Đàn Thánh Hỏa tịnh hóa.
Diệp Viễn buông lỏng tay ra, nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi, chúng ta chỉ đi ngang qua. Nếu như ngươi lại quấy nhiễu thì ta sẽ không khách khí.”
Đây là hắn đang vờ thả đế bắt, con gấu béo này tuy đần, thế nhưng nếu như Diệp Viễn biểu hiện ra hắn có hứng thú đối với Hỏa Nguyên Tinh thì con gấu béo đần này nhất định sẽ nhìn ra cái gì.