Ánh mắt Diệp Viễn lấp lánh một hồi thản nhiên cười nói với hai người kia: “Nếu hai vị trưởng lão đều là vì muốn tốt cho Lê Dương, vậy thì ta cũng không bụng dạ hẹp hòi mà truy cứu nữa. Được rồi, chuyện vừa rồi ta cũng xem như chưa từng xảy ra.”
Nghe tiểu tổ tông này cuối cùng cũng cho qua, tộc trưởng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Diệp Viễn thật sự muốn tính toán, hắn cũng không biết phải làm sao.
Lời nói vừa rồi của Diệp Viễn vẫn còn văng vẳng bên tai, vạn nhất đắc tội tiểu tổ tông này, hắn quẳng gánh không lo, nhi tử của mình có thể lại ra đi mất.
Cứ lăn qua lộn lại thế này, có khi hẳn phải tổn thọ mấy năm.
“Được rồi, nếu Tiểu Dương đã không sao, mọi người đều giải tán đi! Mau thu dọn linh đường và lụa trắng cho ta, xúi quẩy!” Tộc trưởng phân phó nói.
Trong phòng ngủ, Lê Dương yếu ớt nằm trên giường, ngay cả nói chuyện hắn cũng không nói được, Diệp Viễn đang chấn mạch cho hắn.
Lâu sau, Diệp Viễn bỏ tay ra đứng lên, tộc trưởng Lê Đằng vội đuổi theo, cẩn thận hỏi: “Cơ công tử, Tiểu Dương… rốt cuộc là bị bệnh gì?”
“Không có bệnh!” Diệp Viễn nhàn nhạt đáp.
Lê Đằng mặt đầy đau khổ nói tiếp: “Cơ công tử, vừa rồi là lão phu sai…”
Diệp Viễn giơ tay ra ngắt lời hắn: “Lê Dương đúng là không có bệnh, hắn là bị trúng độc.”
“Trúng… trúng độc?”
Cả khuôn mặt Lê Dương đều là kinh ngạc, tình trạng của Lê Dương nhìn sao cũng là bị bệnh, sao có thể là trúng độc được.
“Không tin?”
“Nào… nào có? Lời Cơ công tử nói, đương nhiên lão phu tin.”
“Nhưng trên mặt tộc trưởng ngài viết đầy là không tin.”
Diệp Viễn nói tiếp: “Độc mà hắn trúng gọi là Thất Tâm Tán, không màu không vị, đến ngay cả Pháp khí Huyền Ngân Châm cấp cao cũng không dò ra. Mà có khi Pháp khí Huyền Ngân Châm cấp cao… các người cũng không có đi?”
“Cái này…” Lê Đằng nghe xong hít vào một ngụm khí lạnh, độc dược mà đến ngay cả Pháp khí Huyền Ngân Châm cấp cao cũng không dò ra, vậy phải là cực kỳ lợi hại.
“Thật ra lúc ta gặp mấy người Lê Hồng, nghe bọn họ nói về bệnh tình của Lê Dương, ta đã suy đoán ra rồi. Vừa rồi chẩn đoán một chút, thì đúng đã chứng thực suy đoán của ta. Sau khi trúng độc Thất Tâm Tán người trúng độc sẽ không có triệu trứng rõ ràng, chỉ là hành vi có chút biến đổi kỳ quái, mà thời gian phát tác cũng trong vòng khoảng một tháng, là độc dược vô cùng lợi hại” Diệp Viễn nói.
“Vậy… Thất Tâm Tán này có thuốc giải hay không?” Lê Đằng thấp thỏm không yên hỏi.
“Có thì tất nhiên là có, chỉ là… hình như ta không cần thiết phải cho lão hồ đồ ông biết đâu nhỉ?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Lê Đằng nghe vậy ngẩn ra, nhưng lại gắng sức kiềm nén cơn giận dữ trong lòng.
Hắn cũng nhìn ra được, Diệp Viễn đúng thật là một người có bản lĩnh, chỉ là cách hành sự quá hung hăng.
Cho dù trước đây bản thân mình đắc tội với hắn, nhưng dẫu gì mình cũng là Hóa Hải tầng chín đỉnh phong, vậy mà tên tiểu tử này lại không cho mình chút thể diện nào.
Dối với người có thân phận và địa vị cao như Lê Đằng mà nói, nỗi nhục nhã này khiến lão không chấp nhận nổi.
Nếu không phải vì Lê Dương, sợ là lão đã trở mặt từ sớm rồi.
Người thành thục như Diệp Viễn sớm đã nhìn thấy rõ sự khó chịu của hắn, cười nói: “Có cái gì khó chịu xin cứ nói ra, đừng để trong lòng. Không thì nhỏ chưa khỏe, già đã bệnh. Đến lúc đó sẽ khiến cho nhiều người vui vẻ trong lòng lắm đấy.”
Lê Hồng vẫn đứng ở một bên không dám lên tiếng, lúc này lại nghe thấy lời này của Diệp Viễn. Cuối cùng cũng không nhịn được mà khuyên giải: “Cơ công tử, công tử nói ít đi hai câu được không?”
Diệp Viễn lườm hắn một cái nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói! Tên ngốc nhà ngươi, còn chơi trò tự sát để chứng minh trong sạch. Ngươi có biết ngươi chết chính là đúng ý đồ của người khác không? Nếu ngươi chết rồi, không chỉ không có người đồng tình với ngươi, người khác còn sẽ đạp lên thi thế của ngươi hai cái, nhổ lên hai miếng nước bọt đấy.”
Lê Hồng là một người nghĩa khí, đối với lời nói của Diệp Viễn sẽ không nhiều lời, nhưng lúc này Lê Đằng lại triệt để bạo phát.