“Tào Chính này không phải là giả đó chứ? Loại chuyện này không phải là chuyện mang ra đùa được đâu!”
Tất cả mọi người đều đang suy đoán dụng ý hành động này của Tào Chính, nhưng mà cũng không ai có thế đoán được lại là do Tào Chính kiêng kị người thiếu niên trước mặt!
Mặc dù từ việc Diệp Viễn khiêu chiến Thiên Vấn Tường cũng có người đoán ra được một chút manh mối. Nhưng bọn họ vẫn rất khó mà mang chuyện đại sự này liên hệ với Diệp Viễn.
Đây là một hành động điên cuồng!
Rốt cuộc là Tào Chính hắn đang sợ hãi điều gì?
Tào Chính âm thầm đấu với Nhậm Tinh Thuần nhiều năm như vậy, sao lại có thể làm ra được hành động như vậy?
Diệp Viễn nhìn nhìn Tào Chính, cũng có phần bội phục khí phách của hắn.
Loại quyết tâm chặt tay tráng sĩ này không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.
“Nếu Tào gia chủ đã khảng khái hào phóng như vậy, phủ thành chủ ta cũng không thể keo kiệt! Sau ngày mai, ta sẽ khai đàn giảng đạo ở Lâm Lang Các năm ngày liên tục, chỉ cần là luyện dược sư đều có thể tới nghe!” Diệp Viễn đột nhiên nói lớn.
“Cái gì! Thiếu niên kia muốn khai đàn giảng đạo? Hắn là ai mà lại lớn lối tự tin như vậy?”
“Ngươi bị ngốc rồi hay sao? Đó chính là cháu ngoại của thành chủ đại nhân, mấy ngày trước đã khiêu chiến hai mươi câu hỏi trên tầng bảy Thiên Vấn Tường, hơn nữa còn trả lời đúng hết!”
“Không phải chứ? Xem tuổi tác của hắn cũng không quá mười bảy mười tám, sao mà lại có tri thức đan đạo uyên bác như vậy được?”
“Hê, cái này ta cũng không biết được! Có điều ngươi tuyệt đối đừng thấy hắn còn trẻ tuổi mà xem thường! Ta nghe nói lần này thành chủ đại nhân hạ chiếu nhận tội cũng chính là vì người cháu ngoại này! Nói không chừng… hành động này của Tào gia cũng là vì hắn!”
“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể? Một thiếu niên mười bảy tuổi, lại có thể sản sinh ra được năng lượng lớn như vậy sao?”
“Ta chỉ nghe nói, tin hay không tin tùy ngươi. Có điều theo ta thấy, tám chín phần là như vậy!”
Lời của Diệp Viễn làm nổi lên sóng to gió lớn trong đám người, Thiên Vấn Tường đổi chủ, người chủ trì khai đàn giảng đạo không phải là thành chủ đại nhân mà lại là cháu ngoại của hắn!
Biếu hiện nghịch thiên của Diệp Viễn được lưu truyền chủ yếu trong tầng lớp cao tầng của Vô Biên giới. Còn những võ giả và luyện dược sư thông thường này thì chỉ hiếu biết có hạn về Diệp Viễn mà thôi.
Nhưng mà từ tin tức ngẫu nhiên truyền ra cũng có thể nhìn ra người thiếu niên này tuyệt đối không phải tầm thường.
Chỉ là việc khai đàn giảng đạo đã vốn không phải là việc mà người bình thường dám làm, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Viền lại đưa ra lời hứa này, hắn có năng lực hoàn thành được sao?
Có một số người tin, nhưng tuyệt đại đa số người đều không tin.
Một thiếu niên mười bảy tuổi nói muốn khai đàn giảng đạo, đây đơn giản chính là một trò cười.
Không ít người cho rằng qua mấy ngày nữa Diệp Viễn sẽ bị thành chủ thay thế tới khai đàn giảng đạo.
Thiên Vấn Tường đổi chủ, thành chủ đại nhân xuất hiện khai đàn giảng đạo thì còn có thế nói là chuyện đáng để đến.
Tư cách và sự từng trải của Diệp Viễn quá nông cạn, căn bản không thể trấn trụ được tràng diện.
Sở dĩ Diệp Viễn làm như vậy, tất nhiên là có cách nghĩ riêng của hắn.
Bây giờ Cuồng Phong giới đang nhìn chằm chằm, các luyện dược sư của Vô Biên giới có thể nâng cao thêm một chút thực lực cũng tốt.
Cho nên hẳn tình nguyện lãng phí thời gian năm ngày để khai đàn giảng đạo, có lẽ nói không chừng có thể giúp được một số luyện dược sư thu được lợi ích không nhỏ.
Mặt khác, nếu như phủ thành chủ đã tiếp quản Thiên Vấn Tường thì cũng nên có chút biểu hiện mới có thể khiến những luyện dược sư kia quy thuận.
Diệp Viễn không ưa lão đầu Nhậm Tinh Thuần kia, nhưng Diệp Viễn còn có một cách nghĩ khác.
Thành chủ đời kế tiếp, hắn tiếp nhận thay Diệp Hàng!
Có hắn ở đây, trong vòng mười năm Diệp Hàng nhất định có thể đột phá tới cảnh giới Đan Hoàng. Vô Phương Thành do hắn tới tiếp quản, không có gì thích hợp bằng.
Phụ thân phải chịu uất ức nhiều năm như vậy, luôn luôn muốn được nở mày nở mặt một phen!
Tào Chính nhìn Diệp Viễn một cái thật sâu, chắp tay nói: “Vậy làm phiền Diệp tiểu huynh đệ rồi, ngày mai Tào mỗ nhất định sẽ tới, lắng nghe Diệp tiểu huynh đệ giảng đạo!”
Lời của Tào Chính đồng nghĩa với việc mặc nhận sự thật Diệp Viễn khai đàn giảng đạo.