Lam Báo rít gào trong cuồng phong, sau đó thứ trả lời hắn cũng chỉ có tiếng gào thét của cuồng phong.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Hai mắt Lam Báo đỏ ngầu, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Ta không tin một tên Ngưng Tinh tầng một như ngươi ở trong khu vực cương phong cấp năm còn có thể chạy lên trời! Hôm nay dù có phải đào ba tấc đất ta cũng phải đào bằng được ngươi lên! Có bản lĩnh thì ngươi đừng bị cương phong phân thây thành muôn mảnh.”
Lam Báo như điên như dại lao điên cuồng, muốn tìm được bóng dáng của Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn giống như bốc hơi khỏi nhân gian, vô luận hắn cảm nhận thế nào bốn phía vẫn không một bóng người.
“A.J Diệp Viễn, ngươi cút ra đây cho ta!” Lam Báo gầm lên như một con dã thú.
Nhưng vẫn không có người đáp lại hắn, cả thế giới phảng phất như chỉ còn lại một mình hắn vậy.
Lam Báo tuyệt vọng rồi.
Hắn nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc Diệp Viễn biến mất thế nào.
Vừa rồi rõ ràng hắn vẫn cảm nhận được khí tức của Diệp Viễn. Vì sao đùng một cái lại biến mất không thấy tăm hơi?
“Hử?”
Dư quang Lam Báo vừa quét qua một cái dường như phát hiện ra điều gì.
Bước lại gần xem, thì nhìn thấy vết máu loang lổ trên đất.
“Ha ha… thì ra là không tự lượng sức mình bị cương phong thổi bay rồi! Thật là dọa ông đây giật cả mình! Có điều… cho dù bị cương phong phân thành muôn mảnh, ta cũng phải nhìn thấy xác của ngươi!”
Vết máu chưa khô trên đất hiển nhiên là vừa mới rơi xuống. Nơi này chỉ có hai người Lam Báo và Diệp Viễn, vết máu này ngoại trừ của Diệp Viễn ra thì còn có thể là của ai?
Nhìn thấy vệt máu này cuối cùng Lam Báo cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sự việc xoay chuyển quá nhanh khiến cường giả Hóa Hải cảnh như Lam Báo cũng cảm thấy khó mà thích ứng nối.
Vừa rồi còn như rơi vào địa ngục chốc lát đã bay lên thiên đàng.
Tìm vòng quanh bốn phía, cuối cùng Lam Báo cũng tìm được một chỗ vết máu nữa khiến hắn không khỏi hết sức vui mừng, hắn bắt đầu đuổi theo phương hướng của vệt máu.
Những vết máu đó đúng thật là của Diệp Viễn lưu lại, mọi chỗ trên người hắn đều bị phong nhận sắc bén đế lại vết thương.
Trên cánh tay, trên đùi, trên ngực, trên lưng, thậm chí trên mặt đều tràn ngập vết máu, tất cả đều là vết thương do phong nhận tạo thành.
Y phục trên người của Diệp Viễn đã bị máu tươi thấm đẫm, nhìn qua vô cùng kinh khủng!
Mà Diệp Viễn lại không có phản ứng gì, như thế đã bị đau đến không còn cảm giác.
Lúc này, Diệp Viễn không chạy trên đất nữa mà là bị cuồng phong cuốn lên giữa trời.
Thân thể Diệp Viễn bay xa theo cuồng phong giống như một tờ giấy, dường như hắn đã mất đi quyền khống chế đối với cơ thể chỉ có thế mặc theo gió táp bay đi.
Nhưng cẩn thận quan sát, thân thể Diệp Viễn lại giống như đang lắc lư có tiết tấu.
Tuy biên độ vô cùng nhỏ, nhỏ đến nỗi có thế bỏ qua không tính nhưng đúng là hắn đang cử động.
Nếu Lam Báo ở đây hắn nhất định sẽ giật nảy cả mình!
Vì lúc này Diệp Viễn đã triệt bỏ nguyên lực hộ thân, hắn hoàn toàn không có phòng ngự. Triệt bỏ nguyên lực hộ thân ở trong khu vực cương phong cấp năm chẳng khác gì so với tự sát cả.
Phong nhận ở khắp mọi nơi, từng giây từng phút đều có thể đem võ giả cắt thành thịt vụn.
Cho dù là võ giả Cuồng Phong giới mỗi ngày đều sống trong cương phong đi nữa cũng không ai dám làm như vậy.
Nhưng Diệp Viễn không chỉ dám làm mà còn ngoan cường chống đỡ đến bây giờ. Tuy vết thương trên thân hắn nhìn rất kinh người nhưng không nghi ngờ gì nữa, hắn vẫn đang sống!
Lam Báo một đường đuổi theo vết máu, niềm vui vốn có bỗng biến thành nghi hoặc, tiếp đó biến thành một dự cảm không lành!
Càng xâm nhập, cảm giác bất an càng thêm nồng đậm.
Hiển nhiên, Diệp Viễn vẫn chưa chết!
Nếu Diệp Viễn thật sự mất đi sức kháng cự thì rất nhanh sẽ bị cuồng phong giống như thực chất hóa chém thành trăm mảnh.