Nói rồi, Thiên Vũ câm kiếm kê vào cổ chính mình.
Diệp Viễn không ngờ rằng Thiên Vũ lại quyết tuyệt như vậy, bất đắc dĩ nói: “Thiên Vũ sư huynh, ta thật sự không lừa huynh. Thời gian gấp gáp, trở lại ta sẽ giải thích với huynh, đắc tội rồi!”
Nói rồi thân hình Diệp Viễn khẽ động, chỉ một giây sau đã tới trước mặt Thiên Vũ.
Thiên Vũ đến phản ứng cũng không kịp thì đã bị Diệp Viễn đánh ngã.
“Mạc sư huynh, giúp đệ chăm sóc cho Thiên Vũ sư huynh, đệ đi rồi về.” Diệp Viễn nói.
Nói rồi, Diệp Viễn nhẹ nhàng lướt đi.
“Diệp Viễn, xem ra là ngươi không lo cho sự sống chết của đám người u Vân Tông này rồi, vậy để ta động thủ nha! Nhớ lát nữa tìm người đến nhặt xác bọn họ về! Động thủ!”
Thanh âm của Lâm Phong truyền khắp u Vân Tông.
“Dừng tay!”
Một giọng nói truyền tới, bóng người Diệp Viễn chậm rãi từ trong đại trận hiện ra.
Lâm Phong nhìn thấy Diệp Viễn, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý âm mưu đã thành.
“Diệp Viễn, lâu rồi không gặp!” Lâm Siêu cười nói.
Diệp Viễn hừ lạnh: “Hừ, Lâm Siêu, quả nhiên là ngươi!”
“Ha ha, lời này nên là do ta nói mới phải chứ! Thật không ngờ rằng, vậy mà ngươi lại có thể chạy khỏi Cuồng Phong giới, thật là không thể tưởng tượng nổi!” Lâm Phong nói.
“Triệu Thiên Dận chính là một tên ngu xuẩn, chạy thoát từ trong tay hắn, có gì đáng ngạc nhiên.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Lâm Phong nghe vậy sững sờ: “Triệu Thiên Dận là ai?”
“Ngay cả đại danh Phong Hoàng của các ngươi mà ngươi cũng không biết, vậy mà lại bán mạng cho hắn, ta thật cảm thấy bi ai thay cho ngươi!” Diệp Viễn vẻ mặt tiếc hận nói.
“Tên húy của Phong… Phong Hoàng bệ hạ! Ngươi đã gặp Phong Hoàng đại nhân?”
Lâm Phong không còn vẻ thong dong bình tĩnh như vừa rồi nữa, mà thay vào đó là sự kinh hãi.
Hắn cho rằng Diệp Viễn luôn bị truy sát, có thể thoát ra được căn bản là do may mắn mà thôi.
Vậy mà bây giờ Diệp Viễn lại nói, hắn đã gặp Phong Hoàng, còn thoát khỏi từ tay Phong Hoàng!
Làm sao có thể như vậy được?
Lại thấy Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ha ha, đâu chỉ là gặp qua, lão già đó… còn ở dập đầu nhận tội trước mặt ta!”