Tiêu Trường Phong nghe vậy lập tức run lên, kinh ngạc nói: “Công tử… ngươi có thể cứu sống Như Yên?”
Diệp Viễn không trả lời hẳn, chỉ lạnh lùng nói: “Ta không hy vọng thấy những con ruồi này tiếp tục vo ve không ngừng ở bên tai ta!”
“Ngươi! Cơ Thanh, ngươi lại dám nói chúng ta là hỗn đản, là con ruồi?”
“Trường Phong, đừng nghe tiểu tử này nói bậy nói bạ, Như Yên đã trúng độc rất nặng, cho dù là Tinh Uyên hoàng giả tới cũng không thể cứu được nàng!”
“Trường Phong, ngươi là người đứng đầu một thế gla, chẳng lẽ lại đứng nhìn một người ngoài hồ đồ ở chỗ này?”
Trong lúc nhất thời, các trường lão của Tiêu gia đều sôi sùng sục, rối rít trách móc Tiêu Trường Phong.
Sắc mặt Tiêu Trường Phong thay đổi liên tục.
Hắn là cường giả Đan Vương, đương nhiên có thể thấy Tiêu Như Yên đã không còn khí cơ, không thể cứu được nữa.
Nhưng Diệp Viễn lại khăng khăng nói có thể cứu được. Cuối cùng thì hắn có nên tin Diệp Viễn hay không?
Có nhiều trưởng lão tạo áp lực như thế, yêu câu đuối Diệp Viên đi, hắn cũng không thể xem nhẹ ý kiến của mọi người.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Trường Phong lưỡng lự không thôi.
Hắn nhìn Diệp Viễn, bồng nhớ đến biểu hiện kinh diễm của Diệp Viễn ở đại hội đấu đan.
Nói không chừng… hắn thật sự có thể thì sao?
Các trưởng lão đều mồm năm miệng mười nói khiến Tiêu Trường Phong cảm thấy vô cùng phiền chán.
“Đều câm miệng lại cho ta!” Tiêu Trường Phong quát lớn một tiếng, trấn trụ tất cả bọn hắn.
“Đều ra ngoài hết cho ta, để Cơ công tử thử xem!” Tiểu Trường Phong nói.
“Trường Phong, sao ngươi lại hồ đồ như thế? Người chết nào có thể sống lại, rõ ràng là tên tiểu tử này đang làm loạn!” Một vị trưởng lão của Tiêu gia nói.
Tiêu Trường Phong trừng hai mắt lên: “Người nằm trên giường là nữ nhi của ta, lẽ nào đến quyền làm chủ ta cũng không làm được sao? Hử? Ta có còn là gia chủ của Tiêu gia này hay không?”
Tiêu Trường Phong vừa phóng khí thế ra thì không có ai dám nói gì nữa.
Mấy trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng phải lùi ra khỏi phòng.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc mắt một cái, thầm nghĩ cái tên này vẫn chưa tính là hết thuốc chữa.
Diệp Viễn tiện tay ném cho Tiêu Trường Phong một viên ngọc giản rồi nói: “Coi như ngươi còn chút lương tâm với Như Yên, dựa theo đan phương này đi chuẩn bị dược liệu, lát nữa ta muốn mở lò luyện đan.”
Tiêu Trường Phong gật gật đầu không nói nhiều nữa, lùi ra ngoài.
Diệp Viễn đỡ Tiêu Như Yên dậy, lại lần nữa thi triển chỉ pháp Bách Luyện Huyền Kim.
Sau khoảng nửa canh giờ, mấy trưởng lão đợi ở ngoài phòng đã có chút không kiên nhẫn được nữa rồi.
“Trường Phong à, tên tiểu tử đó hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo! Dẫu sao thì ngươi cũng là Đan Vương, ngay cả ngươi cũng đoán định Như Yên đã chết, hắn dựa vào cái gì để cứu người sống lại? Hiện tại hắn đuổi hết cả chúng ta ra ngoài, một mình ở lại trong khuê phòng của Như Yên, còn ra thể thống gì nữa?”
Người vừa nói là một vị trưởng lão có địa vị khá cao trong Tiêu gia, cũng là một vị chuẩn Đan Vương cao cấp, tên là Tiêu Trường Hồng.
Từ khi Tiêu gia đoạt lại thị trường đan dược, những trưởng lão này từng người từng người đều tự tin bành trướng lên.
Bọn họ đều có lòng tin mãnh liệt, Tiêu gia có thể dựa vào thời gian mười năm này tới quật khởi một lần nữa.
Trước đó bọn họ ra ngoài đều cảm thấy thấp hơn người khác một cái đầu, mà bây giờ, bọn họ ra ngoài đầu đã cao đến ngang nóc trời rồi.
Nghe Tiêu Trường Hồng nói lời này, Tiêu Trường Phong cau mày lại nhưng cũng không nói chuyện.
Tiêu Trường Hồng càng nói càng tức giận, càng thêm chĩa mũi nhọn về phía Tiêu Như Yên, không cam lòng nói: “Như Yên nha đầu này cũng thật là, Tiêu gia nuôi dưỡng nó lớn như vậy, còn bồi dưỡng nó trở thành Đại Đan Sư cao cấp, lãng phí bao nhiêu tài nguyên? Hiện giờ là lúc Tiêu gia cần đến nó, nó lại làm ra chuyện như vậy, thật là khiến ta thất vọng! Nó chết thì không sao nhưng chúng ta phải ăn nói với Hoàng gia và Tiết gia như thế nào đây?”