Tuổi xuân trôi nhanh, thời gian thấm thoắt, đảo mắt đã qua mười mấy năm.
Một ngày này, bên trong tọa độ không gian lại xảy ra chấn động không gian.
Cả người Lãnh Vũ chấn động, hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
“Không thể nào! Lúc này mới vài chục năm, hắn đã lĩnh ngộ được hậu kỳ tầng một pháp tắc không gian?”
Lãnh Vũ có chút hoài nghi vừa rồi có phải là ảo giác hay không, phải biết là, hắn bây giờ bất quá cũng chỉ là hậu kỳ tầng một!
Năm đó hắn dùng hơn một vạn năm, lĩnh ngộ được đến một bước này, còn đắc chí kia mà.
Dù sao đi vào không gian truyền thừa, có thể còn sống sót, cũng chỉ có một mình hắn.
Nhưng mà, gia hỏa chưa đủ lông cánh trước mắt này, thế mà đã ngang hàng với hắn rồi!
Trong nháy mắt Lãnh Vũ bối rối!
Những năm gần đây, hắn không ít lần quở trách Diệp Viễn.
Không phải là hắn muốn thế nào, chỉ là hắn cảm thấy Diệp Viễn đang lãng phí sinh mệnh.
Hắn cảm thấy, một ngày nào đó Diệp Viễn sẽ hối hận.
Nhưng mà bây giờ, hắn phát hiện mình không hiểu biết cỡ nào.
Người ta chỉ dùng thời gian mười mấy năm liền từ trung kỳ đến hậu kỳ!
Chênh lệch này, chỉ có thể dùng từ khác nhau một trời một vực để hình dung.
Cái này gọi là cái gì?
Không có so sánh thì không có đau thương!
Cuối cùng, Diệp Viễn từ từ mở hai mắt ra, trong ánh mắt cũng mơ hồ lộ ra tia hưng phấn.
Pháp tắc không gian này quả nhiên hoàn toàn khác với pháp tắc trước đây hắn cảm ngộ, quá khó!
Kết cấu không gian của Thông Thiên Giới, so với thế giới Tiên Lâm hoàn toàn không phải một đẳng cấp.
Không gian là cơ sở sinh ra vạn vật, nó là một trong những hình thức nguyên bản nhất cấu thành nên thế giới này.
Nếu như không có không gian, pháp tắc kiếm đạo, pháp tắc Hỏa, pháp tắc Phong gì đó, căn bản không có cơ sở để tồn tại.
Càng cảm ngộ, Diệp Viễn càng cảm giác được nó bác đại tinh thâm.
“Ngươi… ngươi đột phá?” Mặc dù biết đáp án nhưng mà Lãnh Vũ vẫn không nhịn được hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí! Có điều, ngươi nói không sai, độ khó của pháp tắc không gian, đúng là vượt xa sự tưởng tượng của ta! Sợ rằng trong thời gian ngắn là không ra được.”
Diệp Viễn không sợ không gian hỗn loạn nguy hiểm, chỉ là trong thời gian ngắn không ra được, hắn có chút bận tâm đám người Ly Nhi.
Có điều Diệp Viễn đối với Hiên Vũ vẫn là yên tâm, tính cách ôn hòa của người này, sư đồ bọn họ cũng nhận của mình không ít chỗ tốt, chắc là sẽ chiếu cố đám người Ly Nhi.
Lãnh Vũ nuốt nước miếng, miệng lưỡi cảm thấy có chút khô, buồn bực nói: “Đây chính là pháp tắc không gian đó, dù có thiên phú nghịch thiên, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe có ai lại đột phá được trong thời gian ngắn như thế! Ngươi làm thế nào mà làm được vậy?”
Diệp Viễn cười nói: “Thật ra ta có thể cảm ngộ được pháp tắc không gian cũng là bất ngờ, ta là bởi vì tu luyện pháp tắc kiếm đạo đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, mới suy luận, bất ngờ lĩnh ngộ được pháp tắc không gian.”
Ánh mắt Lãnh Vũ có chút ngưng lại, kinh ngạc nói: “Cho nên… mỗi một lần ngươi đi vào trong không gian hỗn loạn, đều là lấy kiếm đạo để lĩnh ngộ pháp tắc không gian?”
Diệp Viễn gật đầu, xem như là đồng ý.
Cho tới bây giờ Lãnh Vũ không ngờ được, lại có người có thể dùng phương thức này để lĩnh ngộ pháp tắc không gian.
Suy luận, hắn đương nhiên biết, nhưng mà lấy phương thức này để cảm ngộ pháp tắc, bình thường đối là đối với pháp tắc cấp thấp.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói, có người thông qua pháp tắc cấp thấp để lĩnh ngộ pháp tắc cấp cao!
Pháp tắc kiếm đạo mặc dù lợi hại, nhưng mà so với pháp tắc không gian, vẫn là cách một mảng lớn.
Diệp Viễn chắp tay với Lãnh Vũ cười nói: “Lãnh huynh, ta đi vào đây. Nếu như có một ngày ta có thể lĩnh ngộ, ra sẽ dẫn huynh đi ra ngoài!”
Nói xong, Diệp Viễn lấy Quân Dật Kiếm ra, thả người nhảy lên, đi vào không gian hỗn loạn lần nữa, còn vẻ mặt Lãnh Vũ thì dại ra.
Bỗng nhiên, toàn thân Lãnh Vũ run rẩy.
Hắn vừa mới nói cái gì?
Ta… ta có thể đi ra ngoài?
Lãnh Vũ ta, lại có một ngày còn có thể trở về?
Hơn trăm ngàn năm qua, Lãnh Vũ sớm đã từ bỏ hy vọng này.
Hắn cho rằng, mình sẽ ở trong không gian lạnh lẽo này từ từ già đi, rồi từ từ chết.
Nhưng mà lại có một ngày, một người trẻ tuổi chạy đến trước mặt hắn nói cho hắn biết, ta có thể dẫn ngươi đi ra ngoài.
Loại kích động này, ai có thể hiểu được?
Nếu như lúc vừa mới vào Diệp Viễn nói lời như vậy, Lãnh Vũ nhất định sẽ cười nhạt, cười nhạo đối phương không hiểu biết.
Thực tế, hắn chính là đã làm như thế,
Nhưng mà bây giờ, Lãnh Vũ thật sự nhìn thấy hy vọng!
Nếu như dựa theo tình thế phát triển này, e rằng nói không chừng Diệp Viễn thật sự có thể lĩnh ngộ được pháp tắc không gian?
Lãnh Vũ phát hiện, cái gọi là thiên tài này của hắn, hoàn toàn không phải là một cấp độ với Diệp Viễn.
Không chỉ là ngộ tính, mà còn có nhân tính và tâm võ đạo!
Lãnh Vũ biết, loại tu luyện này hoàn toàn là khô khan chán nản.
Có thể tăng lên một nấc thang, trên tư tưởng nhất định sẽ có buông lỏng.
Nhưng mà Diệp Viễn đến một khắc cũng không có dừng lại, một lần lại một lần vùi đầu vào trong tu luyện.
Hơn nữa, Diệp Viễn ở trong không gian hỗn loạn nguy hiểm bị thương đến gần như hấp hối, nhưng sau khi chữa khỏi lại cố chấp đi vào trong không gian hỗn loạn lần nữa.
Nhưng mà hắn thì sao?
Hắn còn sợ!
Hắn thỏa hiệp với cái chết!
Nhưng mà Diệp Viễn sau khi bình phục lại có thể đứng lên, hắn có thể chiến thắng lòng sợ hãi của chính mình.
…
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt lại qua hai mươi năm nữa.
Trong không gian hỗn loạn, thân hình Diệp Viễn như huyền ảnh, sáng tối chập chờn.
Bỗng nhiên, hắn đứng ở một chỗ không gian cau mày.
“Ta ở tầng một pháp tắc không gian đạt được đại viên mãn đã lâu, nhưng mà tầng thứ hai này, vẫn luôn chậm chạp không tìm được chỗ đột phá. Tầng thứ hai này, rốt cuộc là cái gì?” Diệp Viễn lẩm bẩm.
Pháp tắc không gian, để lại truyền thừa cực nhỏ, người biết được huyền ảo đã ít lại càng ít.
Diệp Viễn đánh bậy đánh bạ liền đi vào được tầng một pháp tắc không gian.
Nhưng mà tầng thứ hai này, lại chậm chạp không có cách nào lĩnh ngộ.
Ánh mắt Diệp Viễn, bỗng nhiên rơi vào không gian trên đỉnh đầu.
Nơi đó, có cái bóng của hắn.
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, trong lòng hiện ra một tia đã hiểu.
…
Thoáng cái trăm năm trôi qua, cái này đối với bất kỳ cường giả thần đạo nào mà nói đều là một thời gian quá ngắn.
Nhưng mà đối với Diệp Viễn mà nói, lại như bãi bể nương dâu.
Sau khi sống lại, toàn bộ thời gian tu luyện của hắn, cộng lại bất quá cũng chỉ là hơn trăm năm ngắn ngủi.
Mà cảm ngộ pháp tắc không gian, lại tiêu hao của hắn trăm năm thời gian.
Một ngày này, Diệp Viễn bế quan ở trong tọa độ.
Đột nhiên, toàn bộ không gian đều run rẩy.
Tọa độ không gian vốn dĩ vững chắc không gì sánh được, vậy mà lại có dấu hiệu đổ nát.
Lãnh Vũ kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Hả? Diệp Viễn, hắn… hắn lĩnh ngộ rồi?”
Lãnh Vũ nhìn về phía Diệp Viễn, phát hiện rõ ràng Diệp Viễn ở trước mặt hắn, nhưng mà lại không chân thực như vậy.
Loại cảm giác này, vô cùng mâu thuẫn.
Trăm năm qua, sự trưởng thành của Diệp Viễn hắn đều thấy ở trong mắt, sớm đã bội phục rạp đất.
Cuối cùng hắn cũng biết, ở giữa hắn và Diệp Viễn, tồn tại khoảng cách không thể vượt qua được.
Thiên tài, đã không đủ để miêu tả người thanh niên này.
Nhưng mà dù vậy, hắn cũng không ngờ được, ngày này lại tới nhanh như thế!
” Đùng… Ùng...”
Tọa độ không gian bắt đầu sụp xuống, vỡ vụn thành vô số mảnh, năng lượng chấn động đáng sợ, ép về phía Lãnh Vũ.
Lãnh Vũ biến sắc, kinh hô: “Diệp Viễn… cứu… cứu ta!”