“Được!” gã võ giả Thiên Khải cảnh kia đáp.
“Nếu cửa động phủ đã mở, việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau vào thôi.”
Hiển nhiên ứng Thiên Nhai đang nóng ruột đi cứu người, lập tức định động thân tiến vào.
“Khoan đã.” Diệp Viễn thấp giọng
gọi.
“Hử? Diệp đại sư, có gì không ốn chăng?” ứng Thiên Nhai hiếu kỳ hỏi.
“Bên kia có người rình mò!” Diệp Viễn nói.
ứng Thiên Nhai cả kinh trong lòng, vội nhìn quanh nhìn quất. Bọn họ có mặt ở đây đã được một lúc, vậy mà hắn hoàn toàn không phát hiện có người đang rình rập bên cạnh.
“Ha ha ha, ứng Thiên Nhai, ngươi vào đến địa bàn của ta, sao không chào hỏi một tiếng hả? Mọi người đều là chỗ quen biết, ngươi cũng nên để ta có cơ hội làm một vị chủ nhà chu đáo hiếu khách chứ?”
Giọng nói đó vừa cất lên, lập tức có mười mấy bóng người đồng thời thả mình nhảy xuống, vây nhóm người ứng Thiên Nhai vào giữa.
ứng Thiên Nhai nhìn thấy người kia, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Bùi Văn Cường, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Bùi Văn Cường nhìn về phía ứng Thiên Nhai, vẻ mặt châm biếm, gã cười nói: “ứng Thiên Nhai, lời này hẳn phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ nhỉ? Ngươi tới địa bàn của ta gây rối, ta thân là thành chủ thành Thanh Hoàn, chẳng lẽ không nên truy tra một chút sao?”
ứng Thiên Nhai cười lạnh nói: “Hừ, truy tra? Các ngươi lén lút núp một góc, e là có ý đồ gì đi?”
Bùi Văn Cường nghe vậy liền cười lớn nói: “Ha ha… Nếu không nhờ ngươi dẫn đường, bổn tọa còn không biết trên địa bàn của mình lại có một động phủ bí mật thê’ này đấy! Hơn nữa, ngay cả cửa vào các ngươi cũng đã mở ra giúp bổn tọa rồi, thật là đa tạ.”
Bùi Văn Cường bỗng nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Một tiếu tử mới đến Thần Du Cảnh, chẳng những có thể phá giải một trận pháp mà ngay cả trận sư cấp bảy cũng không phá giải được, còn có thể phát hiện những cường giả đã ăn Liềm Tức Đan như chúng ta, đúng là có chút bản lĩnh đấy!”
“Ban đầu ta vốn không phát hiện được, nhưng ngay lúc ta vừa phá trận, trong các ngươi có kẻ bất ổn trong lòng, làm lộ ra một tia dao động làm ta bắt được.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
ở Thần Vực Liễm Tức Đan tuyệt không tính là loại đan dược cao cấp mà là thứ cực kỳ thông dụng, là loại đan dược dùng để ấn núp và theo dõi rất hiệu quả.
Chỉ là khiếm khuyết của Liễm Tức Đan cũng rõ ràng như công dụng của nó, đó chính là khí tức của người dùng không được có một tia dao động nào, bằng không sẽ lộ ngay.
Vừa rồi, ngay tại khoảnh khắc Diệp Viễn phá trận, cửa động phủ thượng cổ mở ra, hiển nhiên có kẻ quá mức kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng này, thế cho nên đã tiết lộ một tia khí tức dao động.
Nhưng dù vậy, một tia khí tức chắc chắn chỉ cực kỳ nhỏ, bằng không, sao ngay cả những cường giả như ứng Thiên Nhai và Quân Thiên Vũ đều không phát hiện ra.
Ấy vậy mà, một tia khí tức dao động đó, lại bị Diệp Viễn tóm được.
Bùi Văn Cường hung ác trừng mắt với đám người sau lưng, hiển nhiên gã rất bất mãn khi bọn họ phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Đám người Bùi Văn Cường mang đến có thực lực mạnh hơn nhóm người của ứng Thiên Nhai khá nhiều, chỉ riêng cường giả Thiên Khải cảnh đã có bảy, tám người.
Về mặt thực lực là hoàn toàn áp đảo phía Diệp Viền.
Cho nên mặc dù bại lộ, gã vẫn không hề sợ hãi.
Bùi Văn Cường quan sát Diệp Viễn một lát, bồng cười nói: “Tiểu tử, từ lúc bắt đâu ta vẫn luôn quan sát ngươi. Khi tên đần độn gây ra trận mưa tên, ta còn tưởng ngươi nhất định phải chết, nào ngờ đám tên này không thể chạm đến ngươi dù chỉ là một chút. Sau lại thấy ngươi phá được trận pháp, còn phát hiện sự tồn tại của chúng ta, đúng là thật không đơn giản! Tiểu tử, ngươi qua đây theo ta, thế nào? ứng Thiên Nhai có thể cho ngươi thứ gì, ta cho ngươi gấp đôi! Không, cho ngươi gấp ba!”
ứng Thiên Nhai nghe vậy, không khỏi cả kinh trong lòng, hắn không ngờ Bùi Văn Cường lại dám đục khoét nhân tài ngay trước mặt hắn!
Mà trước đó hắn cũng không chú ý tới, Diệp Viễn lại chống đỡ mưa tên bằng chính năng lực của mình, hắn còn tưởng rằng Quân Thiên Vũ đã giúp đỡ một tay.
Uy lực của màn mưa tên vừa rồi, tuyệt đối không phải là thứ mà một võ giả Thần Du cảnh có thể vượt qua được.