Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngược lại Tiêu gia bên này, ngoại trừ huynh muội Tiêu Như Phong ra, đại Đan sư cao cấp chẳng có mấy ai, hơn nữa trình độ cũng chẳng ra sao, bằng không cũng sẽ không tìm Diệp Viễn đến làm khách khanh cho nhà bọn họ.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Sự chú ý của Diệp Viễn vẫn tập trung trên người Đỗ Thành, hắn vượt vạn dặm xa xôi xâm nhập vào lòng địch chính là vì để cứu các sư huynh đệ của mình.

Trải qua bao khó khăn, cuối cùng cũng tìm được một người trong số họ, tâm trạng trong lòng Diệp Viễn cũng có chút sục sôi.

Đúng lúc đó, đột nhiên câ đại đường trở nên vô cùng yên lặng. Chính là bởi vì những nhân vật quan trọng đã xuất hiện.

Ngoại trừ Tiêu Trường Phong ra Diệp Viễn không biết bất cứ ai trong số bọn họ.

Diệp Viễn trông thấy lúc này Tiêu Trường Phong đang vô cùng cấn thận đi bên cạnh một lão nhân, nhưng lão nhân này lại tỏ ý phiền chán.

Cùng là Đan Vương mạnh như nhau, nhưng Tiêu Trường Phong lại có dáng vẻ khom lưng chùng gối, thật khiến Diệp Viễn nhìn thấy mà khó chịu.

Sự xuất hiện của bậc trưởng bối, khiến ngay cả những Đan Vương cũng không dám ho he chút nào!

Thế giới của người luyện võ, trước giờ đều là trò chơi của những kẻ mạnh, sẽ không có ai thương cảm cho kẻ yếu hết.

Ngoài ra còn có một người trẻ trạc tuổi Tiêu Trường Phong cũng đang đi cùng một vị lão nhân khác, hai người bọn họ người nói người cười, xem ra quan hệ có vẻ bình đẳng.

Người đó không phải ai khác mà chính là gia chủ Đồng gia – Đồng Phương Thạc.

Nói xong vài câu, Tiêu Trường Phong và Đồng Phương Thạc trở lại vị trí của gia tộc mình, còn hai vị lão nhân kia lại ngồi ở vị trí trung tâm.

Nhưng ở giữa hai người bọn họ vẫn còn một vị trí trống, đương nhiên là vẫn còn một nhân vật quan trọng nữa vẫn chưa xuất hiện.

Tiêu Trường Phong ngồi giữa Tiêu Như Phong và Diệp Viễn, còn những trưởng lão khác của gia tộc ngồi ở phía

sau.

Sau khi ổn định vị trí, Tiêu Trường Phong đột nhiên nói với Diệp Viễn: “Cơ tiểu huynh đệ, trận này ngươi đấu với Đồng Văn Xương, Như Phong và Như Yên lần lượt đấu với Đồng Văn Thọ và Đồng Văn Huy! Trong trận đấu với Đồng Văn Xương, ngươi chỉ cần đấu hết sức là được, thắng bại không quan trọng, được chứ?”

Diệp Viên biết Tiêu Trường Phong không tin thực lực của hắn, định dùng kế Điền Kỵ đua ngựa, hi sinh ngựa yếu nhất đấu với ngựa mạnh nhất của đối phương, còn lại ngựa mạnh nhất và mạnh thứ hai của mình lần lượt đấu với ngựa mạnh thứ hai và ngựa yếu nhất của đối phương để thắng trận đấu.

Diệp Viễn cũng không có ý kiến gì trước sự sắp xếp này của Tiêu Trường Phong, dù sao hắn cũng không muốn quá bị chú ý tới.

Trong trận đấu sống còn này, chắc chắn Tiêu Trường Phong không thể nào đặt hết mọi hy vọng vào một người ngoài như Diệp Viên được mà sẽ trông cậy cả vào hai huynh muội Tiêu Như Phong và Tiêu Như Yên bọn họ, dù sao ruột thịt trong nhà vẫn hơn.

Trước đó Tiêu gia vội vã tìm khách khanh, là bởi vì Tiêu Như Phong phải nằm liệt giường, Tiêu gia chỉ còn lại một mình Tiêu Như Yên. Bây giờ Tiêu Như Yên đã luyện chế ra được Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, đương nhiên Tiêu Trường Phong sẽ càng tin tưởng vào nhi tử của mình hơn.

Tuy lúc này Tiêu Như Phong không ở trạng thái tốt nhất, nhưng vẫn có khả năng thẳng Đồng Văn Thọ.

Trong ba người tham chiến của Đồng gia, thì Đồng Văn Huy là người có thực lực yếu nhất, đế Tiêu Như Yên đối phó với hắn cũng sẽ nắm chắc vài phần thẳng.

Có thể nói, trừ trường hợp thực lực của Diệp Viễn rất mạnh ra, thì sự sắp xếp này là rất hợp lý!

Diệp Viễn cũng không đặt nặng vấn đề thua dưới tay Đồng Văn Xương. Hắn vốn là Đan Đế chuyển thế, sao lại phải đi so đo với một tên chuẩn Đan Vương cỏn con làm gì?

Diệp Viễn cũng không để bụng trận võ mồm cùng với Đồng Văn Xương trước đó.

Dù sao Tiêu Trường Phong cũng không kỳ vọng vào hắn, chỉ cần hắn miễn cưỡng làm cho có là được rồi.

Nghĩ như vậy, Diệp Viễn cũng không quá coi trọng trận đấu lần này, cho nên hắn chỉ đang suy tính làm sao có thế tiếp cận được Đỗ Thành.

Diệp Viên khẽ gật đầu với Tiêu Trường Phong, tỏ ý đã hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK