Chốc lát sau, một lão giả chậm rãi đi ra từ sau sảnh rồi ngồi xuống vị trí trung tâm nhất.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, khom người nói: “Bái kiến Tinh Uyên hoàng giả!”
Lão giả kia khẽ gật đầu, vuốt cằm nói: “Tất cả đều ngồi xuống đi, lão đầu tử ta chỉ tới xem một chút xem trong mấy năm này Vương Thành chúng ta lại xuất hiện hậu bối thiên tài nào, chuyện bình xét, lão phu sẽ không tham dự, các ngươi tự mình quyết định là được. Hôm nay ta sẽ xem biểu hiện của chư vị trên sân, thu một người làm đệ tử.”
Tinh Uyên hoàng giả vừa nói xong, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
“Ta mới nghe được cái gì đây? Tinh Uyên hoàng giả lại muốn thu đồ đệ! Vừa rồi ta không nghe lầm đấy chứ?”
“Đã vài chục năm nay Tinh Uyên hoàng giả không thu đồ đệ nào, hôm nay lại phá lệ muốn thu đồ, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đồ đệ của Hoàng giả đấy, chỉ cần bước lên con đường này, chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!”
Diệp Viễn trông thấy Tinh Uyên hoàng giả, vẻ mặt cũng hơi hơi ngưng tụ, đây chính là một cường giả Hoàng cấp đầu tiên mà hắn gặp!
Võ giả đạt tới cảnh giới Thần Du Cảnh, là được phong làm Hoàng giả, chính là cường giả hoàng cấp!
Ý nghĩa của cường giả hoàng cấp cũng không phải là bình thường, ở dưới hạ giới, dường như chính là nhân vật đỉnh phong.
Mà đối với một tên võ giả thì đạt tới hoàng cấp đã xem như là bước một bước đầu tiên lên con đường cường giả rồi!
Hiển nhiên lão giả này chính là một cường giả Thần Du cảnh, quan trọng hơn hắn còn là một vị Đan Hoàng!
Đan Hoàng, ở trên con đường luyện đan, tương tự cũng là bước ra một bước đầu tiên rồi.
Cường giả Đan Hoàng, cũng mới miễn cưỡng có tư cách tiến vào trong mắt của Diệp Viễn!
Bởi vì thực lực giữa Diệp Viễn và Tinh Uyên hoàng giả cách biệt quá lớn, căn bản là hắn không nhìn thấu sâu cạn của đối phương.
Nhưng mà Diệp Viễn có một loại cảm giác, lão giả này cũng không đơn giản!
Hình như là cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, ánh mắt của Tinh Uyên hoàng giả cũng nhìn lại về phía hắn. Ánh mắt thâm thúy kia, càng đế cho Diệp Viễn suýt chút nữa không khống chế được mà bị sụp đổ.
Diệp Viễn liền vội vàng rời ánh mắt đi, âm thầm cảm thán.
Bây giờ hồn lực của hắn vẫn còn quá yếu, đối phương chỉ liếc qua một cái như vậy, mà dường như đã khiến thần hồn của hắn thất thủ.
“Như Phong, Như Yên, lần này các ngươi phải biểu hiện tốt một chút. Cho dù là thất bại, cũng phải đạt được sự coi trọng của Tinh Uyên hoàng giả! Có thể trở thành đồ đệ của hoàng giả, Tiêu gia chúng ta cũng sẽ có thể giữ được gia sản!” Tiêu Trường Phong hớn hở ra mặt nhỏ giọng nói.
Hai người đều khẽ gật đầu, nhưng trong lòng Diệp Viễn lại thầm than.
Tiêu Trường Phong này rõ ràng là một người ranh ma. Nhưng ở trên loại chuyện đại sự thế này, quá mức bảo thủ chưa chắc đã có được kết quả tốt!
Đầu tiên là phương pháp Điền Kỵ đua ngựa thật ra chính là một loại phương pháp ứng đối vô cùng tiêu cực, tương đương với việc thừa nhận bên mình không mạnh bằng đối phương.
Buông tha cho việc đối chiến với người mạnh nhất của đối phương, để người mạnh nhất phía bẽn mình đối phó với nhân vật số hai của Đồng gia. Cho dù cuối cùng chiến thắng thì cũng không có ai sẽ ủng hộ Tiêu gia.
Tiêu gia thu được thắng lợi, nhưng lại mất đi sự tôn trọng của người khác.
Mà Tiêu Trường Phong để cho con của mình biểu hiện ra tốt một chút muốn làm cho Tinh Uyên hoàng giả chú ý, tương tự cũng là phương pháp làm mất đi nhuệ khí của chính mình.
Tuy Tiêu gia đã ở vào thế yếu, nhưng không quyết tuyệt đánh một trận tới cùng mà lại đem hy vọng ký thác ở trên người người khác, làm như vậy Diệp Viễn cũng không đồng tình.
Hơn nữa Diệp Viễn còn có một loại cảm giác, cũng chưa chắc Đồng Văn Huy và Đồng Văn Thọ sẽ dễ đối phó.
Thật là gừng thì già nhưng lá gan lại
nhỏ.