Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một Luyện Dược Sư không có chút bối cảnh nào, chỉ dùng thời gian hơn một nghìn năm ngắn ngủi, đã đánh bại Luyện Dược Sư Hắc Lân, phần thiên phú này, đơn giản là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!

Nhất thời, Diệp Viễn trở thành đối tượng vô số Luyện Dược Sư ngưỡng mộ.

Bên trong Đan Thần Các, mấy cường gả cấp Đan Thần cũng vô cùng khiếp sợ.

Đặc biệt là Thẩm Sướng, hắn đã không biết dùng ngôn từ gì để hình dung sự chấn động trong lòng mình.

“Lẽ nào, viên Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan kia thực sự là hắn luyện chế? Đan thần ngũ tinh luyện chế được thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, cái này… sao có thể?” Thẩm Sưởng có cảm giác đầu mình sắp không xoay kịp nữa rồi.

Trước đó mặc dù có chút suy đoán mơ hồ, nhưng mà hắn không thể nào tin được.

Vừa rồi, biểu hiện trên lồi đài Tử Huyền của Diệp Viễn dần dần gần như bình ổn; thứ hai, loại chuyện như vậy quá mức không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, bây giờ Diệp Viễn luyện chế đan dược cấp tám, lại luyện chế ra thần phẩm Hạo Linh, vậy thì luyện chế ra được thần phẩm có độ khó cấp chín, dường như cũng không phải là chuyện khó hiểu gì.

Trong mắt Thần Vũ lóe lên một kia chấn kinh, nói: “Nói như vậy, hắn đã có tư cách bước vào Đan Thần Các! Sợ rằng chúng ta luyện chế thần đan cấp năm, còn kém hơn hắn!”

Mấy người nghe vậy, đều là hai mặt nhìn nhau.

Thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, bọn họ có ai có thể luyện chế được ngay?

Trừ phi là mèo mù vớ cá rán, nếu không thì căn bản không luyện chế được.

Nhưng mà, Diệp Viễn lại luyện chế được!

Một đan thần ngũ tinh bước vào Đan Thần Các, bọn họ nghĩ lại cũng đều cảm thấy vô cùng quái dị.

Thẩm Sưởng không còn gì để nói, nhớ lại lúc đầu ở Bách Thảo Tập, hắn còn khuyên bảo Diệp Viễn, thực sự là vô cùng buồn cười.

Hắn phát hiện, Diệp Viễn căn bản không có sự táo bạo nên có ở cái tuổi này mà ngược lại có vẻ vô cùng trầm ổn.

Đổi thành người thanh nhiên khác có thiên phú nhú như Diệp Viễn, bị người ta oan uổng nói đan dược không phải mình luyện chế thì đã sớm nổi bão rồi.

Nhưng mà Diệp Viễn không có!

Chẳng những không có, mà còn rất khiêm tốn tiếp thu kiến nghị của hắn.

Nếu như lúc đó Diệp Viễn cứng rắn với hắn, luyện đan ở ngay trước mặt mọi người, vậy thì tấm mặt mo này của hắn thật sự không biết để ở chỗ nào.

Bây giờ nhớ lại, trong lòng Thẩm Sưởng trần đầy cảm kích và kính nể với Diệp Viễn.

Tuổi còn trẻ, còn có trí tuệ như thế, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được.

“Ha ha, Đan Thần Các đã mười vạn năm không có thêm thành viên mới đúng không? Cũng đã đến lúc có thêm thành viên mới gia nhập rồi. Diệp Viễn bước vào Đan Thần Các, đối với chúng ta, đối với Đan Thần Các mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt!” Thẩm Sướng nói.

Thần Vũ cũng gật đầu nói: “Người này tiền đồ sáng lạng, hắn gia nhập Đan Thần Các, sẽ chỉ làm danh tiếng của Đan Thần Các lớn hơn nữa.”

Phù phù!

Giang Nguyên hơi dùng lực một chút, Giang Hoa đã quỳ gối trước mặt Diệp Viễn.

“Diệp lão đệ, thật sự là xin lỗi! Là Giang mỗ không biết cách quản giáo, suýt chút nữa gây thành đại họa. Hôm nay, ta đưa tên tặc tử này tới trước mặt ngươi, đợi xử lý!” Giang Nguyên ôm quyền nói với Diệp Viễn.

Hôm đó, sau khi Giang Hoa rời khỏi Đan Thần Các, định bỏ trốn.

Chỉ tếc, thế lực Thanh Phong Đường quá lớn, thật sự muốn dùng toàn lực đuổi bắt một Thiên Thần Cảnh, thì hắn sao còn có cơ hội chạy?

Mấy ngày sau đó, Giang Hoa bị bắt ở trong một khu dân cư.

Hôm nay, Mộc Phong và Giang Nguyên áp giải Giang Hoa đi tới Di Hương Cư, đưa hắn tới trước mặt Diệp Viễn.

Trong ánh mắt Giang Hoa đều là tuyệt vọng, hắn bò qua chỗ Diệp Viễn, cuống quýt dập đầu nói: “Diệp Viễn đại nhân tha mạng! Đều là tiểu nhân có mắt không tròng! Đều là tiểu nhân có mắt không tròng!”

Diệp Viễn nhìn về phía Giang Hoa, thản nhiên nói: “Hôm đó ở chỗ người gác cổng, ngươi chặn ta ở ngoài cửa, căn bản cũng không có chuyện gì lớn. Ngươi không cho ta gặp Giang trưởng lão, vậy thì ta sẽ dùng phương pháp của chính mình để gặp Giang trưởng lão. Nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên sai người đi giết ta. Ngươi đã động sát niệm, vậy thì chính là kết cục không chết không thôi. Ngươi bảo ta, làm sao tha cho ngươi?”

Giang Hoa nghe vậy, vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Diệp đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài tha cho tiểu nhân đi.”

Diệp Viễn không để ý đến hắn, thản nhiên nói với Giang Nguyên: “Giang trưởng lão, người là ngươi đưa đến, ngươi xem đó mà làm đi.”

Giang Nguyên cũng hận thấu xương Giang Hoa, lạnh lùng nói: “Giang Hoa, nhiều năm như vậy ta đối xử không bạc với ngươi, ai ngờ ngươi lại lấy oán trả ơn! Ngươi dụng tâm hiểm ác như vậy, suýt chút nữa hại ta rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục! Hôm nay nếu không giết ngươi, mối hận này khó tiêu!”

Giang Hoa còn định nói thêm cái gì đã bị một chưởng của Giang Nguyên đánh vào gáy, mất mạng tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK