Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các huynh đệ! Đều vực hết tinh thần lên, tên gia hỏa này không dễ đối phó!”

Lưu Vũ Sinh trầm mặt nói.

Cao thủ Địa Sát Bảng, cũng không thể qua loa được.

Nếu như không phải có Linh Huyền Đồng Tâm Trận phụ trợ, hiện tại chắc chắn là hắn đã quay đầu chạy.

Đương nhiên, có chạy được hay không lại là một chuyện khác.

Binh đoàn đánh thuê Lục Hải cũng biết Địa Sát Bảng có ý nghĩa gì, mỗi người đều lấy mười hai phần tinh thần, toàn lực đối phó với một kích sấm sét của Đàm Tứ.

Trong lúc nhất thời kết giới đại thịnh tỏa ra, uy lực dường như càng mạnh hơn trước.

Đàm Tứ thờ ơ đứng nhìn đám người Lưu Vũ Sinh đánh, cũng là không có một chút sốt ruột nào.

“Trận pháp này có chút thú vị, có điều… chỉ dựa vào nó mà cũng muốn đối phó với ta sao?”

Đàm Tứ cười lạnh một tiếng, trong tay hiện ra một thanh huyết đao nhỏ.

“Huyết… Nguyệt… Trảm!”

Đàm Tứ nói mỗi một chữ, một đạo đao lực hình bán nguyệt màu đỏ máu khủng bố chém về phía đại trận!

Sắc mặt Lưu Vũ Sinh ngưng trọng không gì sánh được, đem nguyên lực toàn thân không giữ lại chút nào mà đưa vào trong trận pháp.

Một chiêu khí thế này của Đàm Tứ hoàn toàn bất đồng với một đao lúc trước, uy lực không chỉ gấp mấy lần!

Hắn biết, chỉ dựa vào Linh Huyền Đồng Tâm Trận, sợ rằng căn bản không đỡ được một chiêu này.

Có điều đến lúc này, hắn cũng không có lựa chọn thứ hai, chỉ có thể toàn lực ứng chiến!

Nhưng mà ngay tại lúc này, quang mang Linh Huyền Đồng Tâm Trận lần nữa nổi dậy, một đạo hỏa diễm mãnh liệt phun ra lần nữa, đụng vào đao mang của Đàm Tứ.

Cân sức ngang tài!

Lưu Vũ Sinh không dám tin vào một màn trước mắt này, đao mang của Đàm Tứ, lại bị bọn họ đỡ được!

“Oa… Diệp…”

Nghiêm Linh bỗng nhiên kêu to lên, có vẻ vô cùng hưng phấn. Nhưng mà lời nàng còn chưa nói ra đã nhìn thấy Diệp Viễn khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không cần nói.

Tiểu nha đầu rất khôn khéo, vội vàng che miệng.

“Linh Nhi, đây là bí mật nhỏ của chúng ta, đừng nói cho người khác nha.” Diệp Viễn truyền âm nói.

Tiểu nha đầu hưng phấn gật đầu, giống như là bảo vệ cái bí mật gì kinh thiên động địa vậy, âm thầm đắc ý không ngừng.

Người khác cũng không có chú ý tới động tác của Diệp Viễn, duy chỉ có tiểu nha đầu Nghiêm Linh này chú ý tới.

Nghiêm Tuấn không hiểu cho lắm, lạnh lùng nói: “Nghiêm Linh, ở chỗ này hồ đồ cái gì? Nhanh trở về xe ngựa đi!”

Tiểu nha đầu le lưỡi, chạy nhanh như chớp.

Nghiêm Linh đi rồi, Nghiêm Tuấn cũng là thở ra một hơi dài, nói với Lưu Vũ Sinh: “Lưu đại ca quả nhiên lợi hại, trận pháp này ngay cả cao thủ Địa Sát Bảng cũng đều không làm gì được!”

“Ha… ha ha, cái gì mà cao thủ Địa Sát Bảng, ta thấy cũng không hơn gì cái này!” Lưu Vũ Sinh cười to nói.

Hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ là ta phát huy vượt xa người thường, khiến cho uy lực trận pháp nâng cao một bậc? Lưu Vũ Sinh thầm nghĩ.

Một lần còn có thể nói là trùng hợp, nếu liên tiếp hai lần, vậy đó chính là mình trong lúc không hay biết đã đột phá!

Hắn là nòng cốt của toàn bộ trận pháp, cũng chỉ có hắn, mới có thể phát ra công kích bén nhọn như thế.

Sắc mặt Đàm Tứ tái xanh, không ngờ được cái trận pháp này lại có thể chống đỡ được một đòn của hắn.

Riêng một đạo hỏa diễm vừa rồi nhô ra kia, quả thực là cực kỳ cường hãn, vậy mà lại tương xứng với Huyết Nguyệt Trảm của hắn!

Có điều hắn không tin, một đám quân đánh thuê nhỏ nhỏ này có thể có được thực lực chống lại hắn.

Nếu như đối phương thực sự có thực lực này, một chém trước đó tuyệt đối không thể đạt được loại hiệu quả kia.

Ở giữa những người này, nhất định có cao thủ!

Chỉ là người này không muốn bại lộ chính mình, cho nên giả mượn tay Lưu Vũ Sinh đi đối phó mình.

Xem ra, vừa rồi cũng là người này xuất thủ, mới có thể đốt sạch sẽ Phệ Tâm Trùng mình cực khổ bồi dưỡng chỉ trong một lần.

Đàm Tứ nhìn Lưu Vũ Sinh, cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào nhà ngươi, cũng xứng làm đối thủ của ta?”

Lưu Vũ Sinh không có sợ hãi nói: “Ha ha, cho tới bây giờ binh đoàn đánh thuê chúng ta đều không tán thành võ lực cá nhân! Mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, chính là thắng lợi! Cho dù ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi cũng không làm gì được chúng ta!”

“Thủ lĩnh uy vũ!”

“Chúng ta là mạnh nhất!”

“Thủ lĩnh, chúng ta yêu người!”

“Ha ha ha…”

Lời này của Lưu Vũ Sinh, khiến cho thành viên binh đoàn đánh thuê phải vỗ tay cổ vũ.

Tuy là không giải thích được, thế nhưng lòng tin của những thành viên lúc này cũng là tràn đầy. Sợ hãi lúc trước đối với cao thủ Địa Sát Bảng lúc này đã tan thành mây khói.

Cường giả Địa Sát Bảng trong truyền thuyết, dường như cũng không phải không thể chiến thắng.

Trong lòng Diệp Viễn âm thầm buồn cười, người kia, ngược lại là biết tận dụng cơ hội thu mua lòng người.

Có điều có thể khiến cho Linh Huyền Đồng Tâm Trận của binh đoàn đánh thuê Lục Hải tu luyện tới mức này, Lưu Vũ Sinh xác thực cũng không phải hạng đơn giản.

Nếu như không đụng phải cao thủ như Đàm Tứ, Lưu Vũ Sinh ra vào khu vực biên giới Loạn Ma Hải, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Đàm Tứ tức giận đến xanh mặt, vết sẹo trên mặt càng trở nên dữ tợn.

Có điều Đàm Tứ cũng không có cãi lại gì, ở loại địa phương Loạn Ma Hải này, thực lực là tất cả vốn liếng để nói chuyện.

Hắn không làm gì được binh đoàn đánh thuê này, có nói mạnh miệng nữa không cũng làm nên chuyện gì.

Ánh mắt của hắn quét qua mặt tất cả mọi người trong binh đoàn đánh thuê, muốn tìm được cao thủ ẩn giấu kia.

Khi ánh mắt hắn quét đến Diệp Viễn cũng dừng lại một chút. Nhiều năm mấp mé ở bờ vực sinh tử như vậy, khiến cho thực lực của hắn có tiến bộ rất lớn, cũng làm cho nhận biết của hắn trở nên vô cùng nhạy cảm.

Lúc ánh mắt đầu tiên của Đàm Tứ nhìn đến Diệp Viễn, đã cảm thấy Diệp Viễn không giống người thường.

Thế nhưng rất nhanh, chính hắn đã phủ định ý nghĩ của mình.

Cảnh giới của Diệp Viễn quá thấp, tuổi cũng quá ít, căn bản không thể nào là cao thủ ẩn giấu kia.

Nhưng mà ngoại trừ Diệp Viễn, hắn căn bản không tìm ra được người nào khác khả nghi.

“Nhìn cái gì vậy? Rốt cuộc ngươi có đánh không? Nếu như không đánh, chúng ta còn phải gấp rút lên đường đó!” Lưu Vũ Sinh lớn lối nói.

Đàm Tứ liếc mắt nhìn Lưu Vũ Sinh, hừ lạnh nói: “Lần này coi như các ngươi gặp may, hy vọng ngươi đừng có rơi vào trong tay ta!”

Nói xong, thân hình Đàm Tứ khẽ động, liền biến mất trước mặt mọi người.

“Ha ha ha, cao thủ Địa Sát Bảng bị binh đoàn đánh thuê Lục Hải chúng ta đánh chạy! Cái này lúc trở về La Định Thành, sợ rằng địa vị binh đoàn đánh thuê Lục Hải chúng ta chắc phải vượt lên rất xa!” Lưu Vũ Sinh cười to nói.

Nghiêm Tuấn cũng là chắp tay chúc mừng nói: “Chúc mừng Lưu đại ca! Lưu đại ca có thể đánh cao thủ Địa Sát Bảng chạy, binh đoàn đánh thuê Lục Hải ở La Định Thành hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất binh đoàn đánh thuê! Từ nay về sau không có ai có thể vượt!”

“Ha ha, đâu có, đâu có! Lần này vẫn là nhờ có Nghiêm đương gia, nếu không phải là lần này ngươi thuê chúng ta, chúng ta cũng không có cơ hội này đâu!” Lúc này Lưu Vũ Sinh cũng cực kỳ vui mừng.

Cao thủ Địa Sát Bảng, đối với bọn họ mà nói đều là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Phải biết, một cái Loạn Ma Hải to như vậy, cao thủ Thiên Khải Cảnh đâu chỉ có nghìn nghìn vạn vạn?

Hơn nữa bên trong Địa Sát Bảng này, chỉ có vỏn vẹn năm trăm người!

Năm trăm người này, chính là võ giả lợi hại nhất trong số võ giả Thiên Khải Cảnh.

Nghe đồn, cao thủ Địa Sát Bảng vượt cấp chiến thắng Vô Tương Cảnh bình thường không phải là nói chơi. Từ đó có thể thấy được, thực lực cao thủ Địa Sát Bảnh mạnh như thế nào!

Có thể đánh cao thủ như vậy chạy, đủ để có binh đoàn đánh thuê Lục Hải vang danh thiên hạ!

“Cái kia… không phải ta muốn giội nước lã, sợ rằng người kia…” Diệp Viễn nói phân nữa, đã bị Nghiêm Tuấn chặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK