Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự chấn động trong lòng Hà Minh Đức không thể lớn hơn được nữa, hắn biết những gì Diệp Viễn nói không phải là giả.

Bộ trận pháp này thực sự quá cường đại, vậy mà lại khiến cho một cao thủ Hồn Hải Cảnh hậu kỳ như hắn bất tri bất giác mà rơi vào huyễn cảnh.

Năm đó nếu như tông chủ của Đại Diễn Chân Tông lĩnh ngộ thấu đáo được bộ trận pháp này, vượt cấp nhốt Phong Hoàng bệ hạ lại, cũng không phải là không có khả năng!

Điều càng khiến cho Hà Minh Đức kinh hãi là, trận pháp mà ngay cả tông chủ Đại Diễn Chân Tông cũng không lĩnh ngộ được, vậy mà tên thiếu niên trước mắt này lại có thể!

Hiển nhiên Hà Minh Đức hiểu vô cùng rõ về Đại Diễn Chân Tông, biết rõ tông chủ của Đại Diễn Chân Tông là một thiên tài như thế nào.

Rốt cuộc thiếu niên trước mặt này yêu nghiệt đến cỡ nào đây!

“Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, đa tạ ngươi xa xôi vạn dặm đưa Lạc tông chủ bọn họ trở về. Bây giờ, ngươi có thể cút rồi.”

Diệp Viễn nói xong, thân hình lờ mờ tiêu tán tại chỗ.

Hà Minh Đức bộ dạng sợ hãi mà kinh ngạc, lẽ nào nói, trận pháp đã tiêu tán rồi?

Nhưng mà so sánh với vừa rồi, hình như cũng không có gì khác nhau cả!

Không đúng!

Hà Minh Đức biến sắc, đang muốn đi kiếm tra lại tù binh u Vân Tông, lại nghe phía đệ tử Tử Thần Tông đã kêu lên!

“A! Thiên Phong đâu?”

“Lạc Thanh Phong cũng không thấy

“Còn cả Tiêu Kiếm và Lăng Phá Thiên!”

“Đây… đây là chuyện gì? Vừa rồi ta vẫn còn giữ bọn hắn, người đâu rồi?”

p ‘/V +x/v I • *f I ‘a • I

Đêu… đêu biến mất rồi!

Đợi đã, Tiêu Kiếm, Lăng Phá Thiên?

Không phải là hai tên này đã chết rồi sao?

Vừa rồi bản thân còn nhìn thấy rõ ràng, Lâm Phong đã hạ lệnh giết bọn chúng rồi mà!

Ánh mắt Hà Minh Đức ngưng lại, không khỏi nhìn về nơi chém giết hai người đó khi nãy, nhưng làm gì có thi thể nào, ngay cả một vệt máu cũng không có!

Hà Minh Đức hoàn toàn hỗn loạn rồi, thần kinh hắn bây giờ có chút hoảng loạn, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?

Bỗng nhiên hắn liếc mắt nhìn Lâm Phong đang nằm trên mặt đất, hình như chỉ có cái này là thật…

“Tông… tông chủ đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Minh Vũ run rẩy hỏi Hà Minh Đức.

Tinh huống này quá mức quỷ dị, dưới ban ngày ban mặt, mấy ngàn cặp mắt đang canh chừng, vậy mà phạm nhân lại không cánh mà bay.

“Cút! Đồ vỏ dụng!” Hà Minh Đức gầm lên giận dữ, một chưởng đánh bay Chu Minh Vũ.

Đương nhiên là hắn biết chuyện này không thế trách Chu Minh Vũ, ngay cả một cường giả Hồn hải cảnh hậu kỳ như hắn cũng bất tri bất giác rơi vào trong đại trận, chứ đừng nói chi tới võ giả Hóa Hải Cảnh như Chu Minh Vũ.

Chỉ là, hiện tại Hà Minh Đức đang cực kỳ phiền muộn, chính là cần một cái cớ để phát tiết, Chu Minh Vũ lại không thức thời xông tới, đáng đời hắn xui xẻo.

Hơn nữa dù sao thì loại chuyện này cũng cần một người đến chịu trận, lần này là Chu Minh Vũ phụ trách trông coi phạm nhân, hiện tại phạm nhân mất tích không thấy đâu, tự nhiên hẳn thành người thế tội tốt nhất.

“Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi, trông phạm nhân cũng trông không được, còn cần ngươi làm gì nữa?” Hà Minh Đức trầm giọng nói.

Lần này hắn trực tiếp đánh Chu Minh Vũ thành trọng thương, đến nỗi không nói nổi một lời nào.

Hà Minh Đức nhìn đại trận hộ tông trước mặt, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi phun ra mấy chữ: “Toàn quân rút lui!”

Diệp Viễn thật sự là quá quỷ dị, hắn không có dũng khí khiêu chiến đại trận này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK