“Khụ, khụ, khụ,..”
Trên chiếc giường gỗ đàn hương với phong cách cổ xưa, một thiếu niên ốm yếu đột nhiên ho dữ dội.
Ho không ngừng, phối dường như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Đôi môi của thiếu niên tím tái, khí sắc nhợt nhạt như điềm báo sinh mệnh sẽ không kéo dài được lâu.
Thế nhưng tiếng ho của thiếu niên lại khiến thiếu phụ bên cạnh không khỏi mừng rỡ.
Thiếu phụ đã hơn ba mươi tuổi, tuy không hào hoa phong nhã nhưng cũng mang một vẻ thùy mị thướt tha. Lúc này đôi lông mày của thiếu phụ hơi giãn ra, nhanh chóng kéo tay thiếu niên ốm yếu nằm trên giường.
“Viễn nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, thiếu chút nữa dọa chết mẫu thân. A! Mau, mau đi gọi lão gia tới đây, Viễn nhi đã tỉnh lại rồi, việc cấp bách trước mắt là chữa thương cho Viễn nhi, món nợ của Vạn gia sau này hãy tính.”
Hạ nhân nghe lời phân phó của thiếu phụ vội vã đi ngay.
Nhưng dường như thiếu niên không đề ý những chuyện này, chí ho một cách dữ dội.
Đột nhiên hắn ta kêu lên một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu đen. Máu đen nhanh chóng ăn mòn giường tạo thành một cái lỗ lớn. Hiển nhiên ở trong máu có chứa kịch độc.
Sau khi phun ra một ngụm máu độc, cả người thiếu niên dường như thoải mái hơn hắn.
Thiếu niên nhìn khuôn mặt căng thắng của thiếu phụ, một cảm giác kỳ lạ mà quen thuộc xuất hiện ở trong lòng.
Thiếu niên cố nhớ xem người thiếu phụ này là ai nhưng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Viễn nhi, con sao rồi? Có phải độc của Đoạn Trường Thảo lại phát tác không? Mau lấy giải dược đan đến cho thiếu gia.” Khuôn mặt thiếu phụ ân cần quan tâm hỏi.
Hạ nhân nhanh chóng nhận lệnh đi lấy thuốc.
Thiếu niên cố gắng lục lại trong đống trí nhớ hỗn độn của mình, cuối cùng cũng nhớ ra khuôn mặt của người thiếu phụ trước mắt này là ai.
Nữ nhân này không phái ai khác, chính là Nhậm Hồng Lăng – mẫu thân của thân thể này, chủ sở hữu ban đầu của cơ thế này là Diệp Viễn.
Diệp Viễn sinh ra ở Diệp gia, là một trong những thế gia về dược học nhất nhì tại Tân quốc, gia chủ Diệp gia, cũng là cha của Diệp Viễn, đại Đan sư sơ cấp, có sức ảnh hưởng rất lớn đến Tân quốc.
Thật đáng tiếc khuyển tử của Diệp Hàng – Diệp Viễn lại là một công tử quần áo lụa là, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, trêu ghẹo con gái nhà lành. Đến bây giờ ngay cả dược phương cũng không pha trộn được. Thực sự là mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.
Tuy nhiên, Diệp Hàng không quan tâm đến những điều này, đối với người con trai này từ trước đến nay ông cũng không có hy vọng gì, buông xuôi bỏ mặc, hơn nữa còn cực kỳ bao che khuyết điểm. Diệp Viễn gây sự bên ngoài, cuối cùng đều là ông đến thu dọn, dàn xếp.
Chung quy lại, người làm cha luôn hy vọng con trai có tiền đồ rộng mở. Sau này Diệp Hàng phải tốn cực nhiều công sức và tiền bạc mới gửi được Diệp Viễn vào Học Viện Đan Võ, hy vọng nó có thể học được chút gì đó. Ai ngờ rằng Diệp Viễn tên tiểu tử này vào học viện lại tranh đoạt tình nhân với người ta, còn không biết tự lượng sức mình thách đấu giải độc với bọn họ, kết quả là bị độc chết!
Nghĩ về điều này, Diệp Viễn khẽ thở dài, chủ nhân của thân thể này cũng thật là cực phấm đi. Đây quả thật là có bao nhiêu dũng khí mới có thể tự chơi mình đến chết luôn như vậy?
“Bỏ đi, bỏ đi, không ngờ Thanh Vân ta đường đường là một Đan Đế truyền dạy thuật luyện đan, bỗng nhiên có một ngày lại trùng sinh trên người tên tiểu tử quần áo lụa là này. Chẳng lẽ ông trời chiếu cố, đế ta lại được sống thêm một lần nữa, giúp ta có thể báo thù cho cha cũng như báo thù cho chính mình, giết chết tên phản đồ lòng lang dạ thú kia. ”
Nghĩ về điều này, đôi mắt của Diệp Viễn đột nhiên trở lên sắc bén, chứa đầy sát khí.
Nhậm Hồng Lăng chú ý đến đôi mắt của Diệp Viễn, nghĩ rằng con trai vẫn còn canh cánh trong lòng đối với việc làm của tiểu tử nhà Vạn Gia, vội vàng an ủi: “Con à, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Món nợ này Diệp gia chúng ta nhất định sẽ đòi lại. Chẳng qua điều quan trọng nhất bây giờ là con phải điều dưỡng thân thể, những việc khác sau này rồi tính.”
Thấy tình thương ấm áp của mẫu thân, trong lòng Diệp Viễn vô cùng cảm động.
Hắn tiếp nhận thân thể này, đương nhiên cũng tiếp nhận cả những cảm xúc của khối thân thể này. Diệp Viễn ở bên ngoài là một tên hỗn đản nhưng đối với phụ mẫu vẫn là một mảnh tình cảm.
“Mầu thân, con xin lỗi, để người phải lo lắng rồi.”