“Vì sao ta phải trốn?” Nam Phong Dật thản nhiên nói.
“Đương nhiên là bởi vì ta mạnh hơn so với ngươi! Ha ha, đã đến lúc này, ngươi còn không bỏ xuống được uy nghiêm của hoàng đế bệ hạ sao?” Lão giả cười nói.
“Không ngờ ba người huynh đệ các ngươi, hơn mười năm trước đã chuẩn bị cho hôm nay mưu phản. Tô Vũ Sâm, các ngươi thật sự là giỏi tính toán đấy!”
Lão giả này, chính là Tô Vũ Sâm, đại ca của Tô Vũ Lâm, cường giả Ngưng Tinh tầng ba!
“Ha ha, bệ hạ quá khen. Nếu ta không giả chết, làm sao bệ hạ lại yên tâm để Tô gia phát triển?” Tô Vũ Sâm thâm ý sâu xa cười nói.
Nam Phong Dật gật gật đầu, nói ra: “Có lẽ, từ khi Tô Ngọc Đình gả vào u Dương gia, dường như đã chú định cục diện của hôm nay rồi. Có điều, chỉ sợ các ngươi tính toán tường tận thế nào cũng không tính được biến số của ngày hôm nay đâu.”
Nam Phong Dật vẫn tỏ ra nhẹ nhàng bình thản như mây gió, nhưng trong lời nói lại tràn đầy trào phúng.
Tô Vũ Sâm cũng không đế ý, cười nói: “Bệ hạ muốn dùng những lời này đế hù dọa lão phu, có phải quá mức ấu trĩ rồi hay không? Được rồi, mặc dù có rất nhiều chuyện muốn ôn lại cùng bệ hạ một lần, nhưng ta có chút không quá yên tâm tình huống bên đại hội phẩm đan.
Bệ hạ muốn tự mình kết thúc, hay là để lão phu phải ra tay?”
Nam Phong Dật cười, cười đến rất vui vẻ.
“Ngươi cười cái gì?” Không biết vì cái gì, Tô Vũ Sâm bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
“Ta đang cười, chúng ta sống lâu như vậy rồi, lục đục với nhau cũng đến nửa đời người, kết quả lại đều không phải nhân vật chính của trận tranh đấu hoàng quyền ngày hôm nay. Thế nhưng ta may mắn hơn so với các ngươi là… Bên cạnh ta có Diệp Hàng.” Nam Phong Dật cười nói.
“Diệp Hàng? Ngươi nói là quân cờ ngươi vẫn luôn dùng để kiềm chế Tô gia kia, Đông gia Dược Hương Các? Ý của ngươi là nói, hắn mới là nhân vật chính của trận tranh đấu hoàng quyền này? Buồn cười!” Tô Vũ Sâm cảm thấy có phải Nam Phong Dật điên rồi hay không.
“Ngươi sai! Xưa nay Diệp Hàng không phải là quân cờ của ta, chỉ là năm đó ta trùng hợp cứu được vợ chồng bọn họ, hắn vì báo ân cho nên mới ở lại hoàng thành Tân quốc. Chỉ là ta không ngờ, cử chỉ vô tâm lúc trước, vậy mà hôm nay lại thành điểm mấu chốt có thể cứu vãn Nam Phong gia!” Nói lên chuyện cũ, Nam Phong Dật cũng có chút thổn thức.
Mười lăm năm trước, khi ấy Nam Phong Dật vẫn chỉ là thái tử Tân quốc, cũng vẫn chưa đột phá Ngưng Tinh Cảnh.
Hắn vân du tứ phương tăng trướng kiến thức, trùng hợp ở lãnh thổ nước láng giềng Yến quốc gặp vợ chồng Diệp Hàng bị người đuổi giết.
Lúc ấy Nhậm Hồng Lăng sẳp lâm bồn, Diệp Hàng vừa muốn che chở ái thê, vừa phải chống lại địch nhân, đã lâm vào tuyệt cảnh.
May có Nam Phong Dật đứng ra, hộ vệ bên người cứu được vợ chồng Diệp Hàng. Vì thế, Nam Phong Dật còn hao tổn một tên hộ vệ nửa bước Ngưng Tinh tại Yến quốc.
Về sau, Diệp Hàng theo Nam Phong Dật đi vào Tân quốc, đồng thời định cư ở hoàng thành.
Lại đến sau đó, Tô gia đẩy Vạn Đông Hải lên trên mặt bàn. Lúc này Diệp Hàng đã đột phá đến Ngưng Tinh cảnh, trở thành một đại đan sư.
Diệp Hàng vì báo ân, dứt khoát quyết nhiên đứng dậy, kiềm chế Vạn Đông Hải.
Tất cả đều là Diệp Hàng tự nguyện. Nếu không bằng vào tính cách của hắn, làm sao cam tâm bán mạng vì Nam Phong gia nhiều năm như vậy?
Chỉ là Nam Phong Dật làm sao cũng không ngờ, cử chỉ vô tâm của hắn năm đó, chẳng những đổi được hơn mười năm dũng tuyền tương báo của Diệp Hàng, càng đổi lấy được một chút hi vọng sống cho Nam Phong gia hôm nay!
“Diệp Hàng cũng chỉ là một đại đan sư thôi, coi như hắn có ba đầu sáu tay, cũng không có cách nào vãn hồi sự suy vong của Nam Phong gia! Huống hồ chỉ cần ngươi chết, coi như Nam Phong gia chiếm cứ thượng phong ở đại hội phẩm đan bên kia, thì cũng có thể thế nào? Chẳng lẽ, bây giờ Diệp Hàng còn có thế chạy đến cứu ngươi?” Tô Vũ Sâm cảm thấy có chút không hiểu nổi Nam Phong Dật.
“Ha ha, ngươi hiểu lầm rồi. Ta nói nhân vật chính không phải Diệp Hàng, mà là con trai của hắn Diệp Viễn! Nếu như không phải có Diệp Viễn, hôm nay chỉ sợ ta thật khó thoát khỏi cái chết!”
“Diệp Viễn?” Tô Vũ Sâm nhìn Nam Phong Dật một chút, nghĩ rằng có lẽ hắn đã sợ đến choáng váng: “Khà khà, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi lại xem hắn như cứu tinh, hôm nay có ai đến cũng không thể nào cứu được ngươi!”
Nói xong, khí thế Ngưng Tinh tầng ba của Tô Vũ Sâm hoàn toàn phóng ra, lướt về phía Nam Phong Dật.
“Nam Phong Dật, chịu chết đi!”
Đúng lúc này, một thân hình màu trắng từ trong rừng cây giết ra, trực tiếp ra tay đối chưởng với Tô Vũ Sâm!