“Hừ? Có chút môn đạo đấy!”
Thiếu niên mặc áo choàng màu vàng sững lại, không ngờ rằng một tên nhãi nhép Ngưng Tinh tầng hai lại có thể ngăn được sức mạnh của chưởng này.
“Bạch Quang, qua đây, chúng ta đi.” Diệp Viễn hững hờ gọi Bạch Quang, hắn chẳng buồn quan tâm đến tên thiếu niên tự cao tự đại này.
Bạch Quang gầm lên, gắng gượng thoát khỏi tay Thượng Quan Lăng Tuyết, trong chớp mắt đã chạy đến trốn sau lưng Diệp Viễn.
“Chà, tên nó là Bạch Quang sao? Cái tên rất hay, nó là tiểu Bạch Hổ mà ngươi nuôi à?” Thượng Quan Lăng Tuyết nháy mắt, tò mò hỏi Diệp Viễn.
“Phải thì sao?” Diệp Viễn hờ hững trả lời.
Hành động của tên thiếu niên mặc hoàng sam khiến Diệp Viễn vô cùng khó chịu, giận cá chém thớt, cho nên Diệp Viễn cũng không có chút thiện cảm nào với Thượng Quan Lăng Tuyết.
Thượng Quan Lăng Tuyết còn chưa lên tiếng, tên thiếu niên áo vàng đã khiển trách: “Hỗn xược! Ngươi có biết nàng ấy có thân phận như thế nào không mà lại dám vô lễ như vậy?”
Diệp Viên liếc nhẹ một cái rồi nói: “Vô lễ? Không biết ai mới là người đang hô to gọi nhỏ, diễu võ dương oai ở đây, lại còn cho rằng người khác vô lễ?”
Thiếu niên áo vàng lạnh cười rồi nói: “Diễu võ dương oai? Ý của ngươi là, ngươi chính là chủ nhân ở đây sao? Ta không biết từ khi nào đạo trường của Tinh Uyên hoàng giả lại trờ thành địa bàn của ngươi rồi?”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi không biết sao? Đó là việc mới cách đây không lâu.
Thiếu niên áo vàng chưa từng chịu sự khiêu khích như vậy bao giờ, hắn giận dữ cười nói: “Được, ta sẽ đưa ngươi đến trước mặt Tinh Uyên hoàng giả, hỏi hắn xem đây có phải là địa bàn của ngươi hay không!”
Thượng Quan Lăng Tuyết hoảng hốt, vội vàng nói: “Thất Hoàng Tử điện hạ, đừng mà!”
Nhưng đã quá muộn, Thất Hoàng Tử đã chạy về phía Diệp Viễn nhanh như chớp!
“Cẩn thận! A.J” Thượng Quan Lăng Tuyết không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Diệp Viễn, đành đau đớn nhắm mắt.
Chỉ thấy nàng thét lên một tiếng rồi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nhưng vài nhịp thở đã trôi qua, Thượng Quan Lăng Tuyết vẫn không hề nghe thấy một chút động tĩnh nào, không kìm được lòng hiếu kỳ mà mở mắt nhìn.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Thượng Quan Lăng Tuyết không thể không hoảng hốt, Diệp Viễn đang đối đầu với Thất Hoàng Tử mà trông cũng không thua kém một chút nào!
Trời đất, chỉ là một võ giả Ngưng Tinh tầng hai, lại có thể thoát khỏi sự tấn công của người đứng đầu trong đám người trẻ tuổi ở Vương Thành
Rốt cuộc chàng trai trẻ tuổi này là ai?
“Ha ha, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, chả trách trước mặt bản vương lại dám hỗn xược như vậy! Có điều ngươi vẫn còn non lắm!” Thất Hoàng Tử cười nhạt nói.
Hả? Lẽ nào…
Thượng Quan Lăng Tuyết lại nhìn về phía Diệp Viễn, quả nhiên thấy vết máu chảy ra từ khóe miệng hắn, cuối cùng thì hắn vẫn bị đả thương.
Nhưng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Thất Hoàng Tử thì chàng trai trẻ này quả thực khá lợi hại!
cả một đám người trong Vương Thành, cũng chỉ có Thượng Quan Lăng Vân ca ca mới có thể phân cao thấp với Thất Hoàng Tử. Vai trò của những người khác cũng chỉ là đế làm nền cho sức mạnh của hắn mà thôi.
“Hừ!
Thấy Diệp Viễn bị thương, Bạch Quang ở bên cạnh Diệp Viễn bắt đầu nôn nóng bất an.
Diệp Viễn đã cố gắng ngăn chặn, nhưng hắn bị nội thương không nhẹ cho nên không ngăn kịp!
Chỉ nghe thấy âm thanh vèo một cái, Bạch Quang để lại một dư ảnh trong không trung, nhào về phía Thất Hoàng Tử!
Thất Hoàng Tử cười lạnh, chỉ bằng một tay đã đánh bay Bạch Quang!
“Bịch!”
Bạch Quang bị đánh văng ra, đập vào bàn trà khiến bàn trà bị vỡ tan tành.
“Bạch Quang! Phụt!”