Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh giới Diệp Viễn tăng vọt một đường, cho đến khi không động được nữa, mới ngừng cắn nuốt linh khí.

Cuối cùng, cảnh giới của hắn cũng đã đến đỉnh phong Quy Khư đại viên mãn, chỉ thiếu một chút nữa là đạt đến Thần Quân Cảnh.

Nhìn thấy Diệp Viễn cuối cùng cũng dừng đột phá, người khác mới xem như thở phào.

“Ai nha má ơi, xem như ngừng rồi! Ta còn tưởng rằng, hắn cứ như thế mà tiếp tục đột phá nữa!”

“Diệp trưởng lão thực sự là biến thái, ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói, có người ở Quy Khư Thần Cảnh có thể đột phá thế này!”

“Các ngươi biết cái gì, cái này của Diệp trưởng lão gọi là tích lũy rồi bộc phát! Dựa vào tư chất của hắn, sao có thể mấy trăm năm mà không có đột phá? Hắn tích lũy trăm năm, mới có hành động vĩ đại ngày hôm nay!”

“Nói cũng phải, thời gian trăm năm, từ Quy Khư trung kỳ đột phá đến đỉnh phong Quy Khư đại viên mãn, đây cũng đã là rất nghịch thiên rồi.”

Linh khí hoàng thành Thiên Ưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, pháp trận tụ linh dần dần khôi phục linh khí ở nội thành.

Những ngày gần đây, Diệp Viễn hấp thu không ít linh khí, đến cả pháp trận tụ linh cũng có chút không cản được tốc độ hấp thu của hắn.

Lần đột phá này của hắn, thật sự là một hơi ăn thành tên mập. Cho dù là những cường giả Thần Quân Cảnh kia đột phá, cũng không theo được tốc độ hấp thu linh khí thế này.

“Ha ha ha, chúc mừng Diệp trưởng lão, đắc đạo trở về!”

“Diệp trưởng lão thực sự là thiên tài tuyệt thế, chỉ dùng trăm năm đã có thể lĩnh ngộ được pháp tắc không gian!”

“Chúc mừng Diệp trưởng lão!”

Một đám trưởng lão đến nghênh đón, dừng lại chúc mừng Diệp Viễn.

Bọn họ biết, Diệp Viễn lần này cường thế trở về, đã không ai có thể ngăn cản được tình thế quật khởi.

Huống hồ, hắn còn đưa một nhất tôn đại thần trở về.

Bọn họ thật sự là chính tai nghe được, đại trưởng lão Võ Tháp, Trịnh Khởi, thế mà lại gọi lão đầu tử kia là sư tổ!

Lúc này, Trịnh Khởi cùng Lãng Vũ đi tới, hắn trực tiếp chắp tay với Diệp Viễn nói: “Diệp trưởng lão đã đưa Lãnh Vũ sư tổ mất tích hơn mấy chục vạn năm trở về, Trịnh mỗ vô cùng cảm kích!”

Lông mi Diệp Viễn giương lên, lộ ra một tia bất ngờ, kinh ngạc nói: “Lãnh huynh… ách, Lãnh tiền bối là sư tổ của đại trưởng lão?”

Vừa mở miệng, Diệp Viễn liền phát hiện có cái gì đó không đúng.

Đại trưởng lão Võ Tháp gọi Lãnh Vũ là sư tổ, hắn gọi là Lãnh huynh, cái này không phải là chiếm tiện nghi của tất cả mọi người sao?

Ở trong không gian truyền thừa thì không có gì quan trọng, nhưng mà ở trong hoàng thành, biết được thân phận của Lãnh Vũ rồi thì không thể gọi loạn.

Mặc dù Diệp Viễn có kiêu ngạo của chính mình, nhưng mà không có nghĩa là hắn không biết đạo lý đối nhân xử thế.

Hắn gọi thế này, mặc dù người bên ngoài sẽ ngại mặt mũi của Lãnh Vũ mà không nói cái gì, nhưng trong lòng khẳng định là sẽ không vui.

Dù sao, hắn chỉ là một võ giả Quy Khư Cảnh.

Mặc dù Diệp Viễn không sợ gây thù hằn, nhưng mà loại trêu chọc kẻ địch vô vị này, hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt.

Diệp Viễn không gọi nữa, thế mà Lãnh Vũ lại hoàn toàn thất vọng: “Tiểu tử, ngươi cũng không cần khách sáo với ta, chúng ta ai tính người đó! Ngươi về sau, vẫn gọi ta là Lãnh huynh. Còn người khác làm như thế nào thì vẫn làm như thế. Lão phu bị vây ở đó mấy chục vạn năm rồi, nào còn quan tâm mấy cái lễ nghi phiền phức này? Ừm, Trịnh Khởi là đệ tử đắc ý nhất của đồ đệ ta, ta cũng không ngờ được mấy chục vạn năm đã qua, hắn thế mà lại thành đại trưởng lão của Võ Tháp.”

Lãnh Vũ không quan tâm, nhưng trên mặt Trịnh Khởi và các trưởng lão khác có chút lúng túng.

Ngài đều nói như thế rồi, chúng ta còn dám nói cái gì?

Diệp Viễn cũng không phải người ngại ngùng gì, cũng là cười nói: “Xem ra mạch này của Lãnh huynh, quả nhiên đều là thiên tư hơn người! Mặc dù ta và đại trưởng lão qua lại không nhiều, nhưng cũng đã sớm nghe nói hắn vũ lực cái thế, là Trụ cột của hoàng thành Thiên Ưng!”

Lãnh Vũ vừa nghe, có chút không vui nói: “Để cho lão đệ ngươi chê cười rồi! Ngươi nói đây là chuyện gì, ta làm sư tổ mới là Thần Quân tầng ba, đồ tôn hắn ngược lại đã là Thần Quân tầng chín!”

Mỗi một câu nói của Lãnh Vũ lại khiến sắc mặt Trịnh Khởi thêm một phần lúng túng.

Có điều loại tình trạng này, quả thực làm người ta không nói được cái gì.

Tình huống trò giỏi hơn thầy không phải là không có, chỉ là Lãnh Vũ trước đây, thiên tư thật sự là kinh diễm toàn bộ hoàng thành.

Ai biết được thế sự vô thường, 13 vạn năm trôi qua, hắn mới tu luyện đến Thần Quân tầng ba.

Diệp Viễn cười nói: “Lãnh huynh không cần như vậy, dựa vào lĩnh ngộ cảnh giới bây giờ của huynh, đột phá đến Thần Quân tầng chín, bất quá chỉ là vấn đề thời gian. Họa phúc khôn lường, sao biết được đây không phải là phúc. Nói không chừng huynh có thể tích lũy rồi bộc phát, đột phá đến cảnh giới Thiên Thần cũng không chừng!”

Lãnh Vũ cười hắc hắc nói: “Cái đó thì cũng đúng! Nếu như trước đây lão phu không phải bị vây ở trong không gian truyền thừa, nói không chừng bây giờ đúng là có thể đột phá gông cùm xiềng xích, tấn công đến cảnh giới Thiên Thần.”

Diệp viễn cười nói: “Lãnh huynh, huynh và ta coi như cũng là có duyên. Đợi đến lúc ta đột phá Thần Quân Cảnh, ta giúp huynh luyện chế đan dược, cố gắng đột phá cảnh giới!”

Lãnh Vũ sững sờ, lúc này mới nhớ tới, thân phận của Diệp Viễn hình như là trưởng lão Đan Tháp, mà không phải là trưởng lão Võ Tháp.

Hắn có chút ngạc nhiên, Diệp Viễn dựa vào cái gì mà có thể trở thành trưởng lão Đan Tháp.

Thấy Lãnh Vũ nghi hoặc, Trịnh Khởi nói: “Xem ra sư tổ còn chưa biết chỗ yêu nghiệt của Diệp trưởng lão, trăm năm trước, hắn chính là người đã luyện chế ra thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan, lúc đó thật sự là chấn động hoàng thành một thời!”

Con ngươi Lãnh Vũ rụt lại, kinh hô: “Thần phẩm Hư Linh! Hạo Nhật Càn Khôn Đan! Không phải là ngươi đang nói đùa với ta đấy chứ?”

Trịnh Khởi cười nói: “Trịnh Khởi nào dám nói đùa với sư tổ, chuyện này, tất cả trưởng lão ở đây đều nhìn thấy.”

Lãnh Vũ hít vào một hơi khí lạnh, chỉ vào Diệp Viễn nói: “Tiểu tử nhà ngươi, đúng là yêu nghiệt! Trước đây lão phu được gọi là đệ nhất thiên tài chưa từng có của hoàng thành Thiên Ưng, nhưng mà ở trước mặt ngươi, quả thực là không đáng nhắc tới!”

Diệp Viễn cười nói: “Chẳng qua là may mắn thôi! Đúng rồi, đại trưởng lão, ta đã đã thay đổi không gian truyền thừa, về sau nếu có người muốn đi vào cảm ngộ pháp tắc không gian, sẽ không nguy hiểm như trước nữa. Vị tiền bối để lại truyền thừa kia quá mức cực đoan, phương pháp truyền thừa mặc dù vô cùng huyền diệu, nhưng mà quá hung hiểm.”

Diệp Viễn không muốn dây dưa tiếp ở đề tài này nên không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề.

Cả người Trịnh Khởi chấn động, không dám tin nói: “Lời của Diệp trưởng lão là thật? Chắc… chắc không phải đang nói đùa đó chứ!”

Không riêng gì Trịnh Khởi, những trưởng lão, chấp sự ở bên cạnh, thậm chí một vài hộ pháp ở xa sau khi nghe nói được tin tức này cũng là vô cùng phấn chấn.

Nếu nói cái bánh lớn pháp tắc không gian này thả vào trong nhà mình mà bọn họ không động tâm thì đó là giả.

Nhưng mà, cái bánh mỳ lớn này có độc!

Ăn một miếng liền chết, ai dám ăn?

Năm đó, bao gồm cả Lãnh Vũ, không phải cũng đều là vì pháp tắc không gian chí cao này mới đi vào không gian truyền thừa sao?

Kết quả thì sao?

Trừ Lãnh Vũ bị nhốt ở bên trong, một người cũng không ra được!

Bây giờ, Diệp Viễn lại nói đã thay đổi không gian truyền thừa, điều này sao có thể không khiến bọn họ điên cuồng?

Diệp Viễn bật cười nói: “Đại trưởng lão, chuyện lớn thế này, Diệp mỗ sao dám nói đùa! Có điều, sau khi Diệp mỗ thay đổi, mặc dù không gian truyền thừa ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng mà độ khó cảm ngộ cũng gia tăng lớn hơn. Dựa vào trình độ của Diệp mỗ hiện tại, cũng chỉ có thể làm đến bước này.”

Trịnh Khởi không thèm để ý, vẻ mặt hưng phấn nói: “Diệp trưởng lão, thực sự làm một chuyện công lao nghìn thu cho Võ Tháp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK