Nói hắn một kiếm giết chết Trác Hàm, bọn họ căn bản không tin.
Thiên Thần tầng ba chính là Thiên Thần tầng ba nếu như bọn họ không tận mắt thấy, sẽ chẳng có ai tin Diệp Viễn giết được Trác Hàm.
Cho dù là giết được cũng là sử dụng thủ đoạn đê tiện.
Đối với ánh mắt khinh bỉ của đám người này, Diệp Viễn chả để ý tý nào, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta nói ngươi có tiền đồ một chút có được không?”
Mặt Từ Hành phát lạnh, trầm giọng nói: “Ngươi nói ta không có tiền đồ?”
“Ngươi muốn ta bị Thí Thiên kiếm trận giết chết mà dùng cách khích tướng lỗi thời này, không phải không có tiền đồ sao? Nếu như ngươi khiêu chiến với ta, so thử xem ai vượt được nhiều cửa hơn, ta còn coi trọng ngươi một tí.” Diệp Viễn nhàn nhã nói.
Sắc mặt Từ Hành lúc xanh lúc trắng, thủ đoạn nhỏ của hắn Diệp Viễn liếc mắt đã nhìn thấu.
“Nói nhiều như vậy, ngươi chẳng phải cũng chẳng dám vào kiếm trận đó thôi!” Từ Hành cười lạnh nói.
Uy lực đáng sợ của kiếm trận đã dọa lui không ít võ giả.
Đám võ giả Thiên Thần cảnh thực lực có phần yếu đều không định tiếp tục vào nữa, bọn họ căn bản không có cơ hội qua vượt được cấp ba.
Cho nên Từ Hành khẳng định với chút thực lực của Diệp Viễn chắc chắn không dám vào kiếm trận.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy ta chơi với ngươi một chút. Ngươi vượt cửa xong rồi, nếu như số cửa ta qua ít hơn ngươi, vậy bí cảnh phía sau ta sẽ không vào nữa.”
“Diệp Viễn, không được!” Lãnh Thu Linh mặt biến sắc khuyên nhủ.
Nàng ta biết thực lực của Diệp Viễn cường đại, nhưng mà kiếm trận này, đến cả Lý Khang cũng không dám vượt tầng bảy, quá đáng sợ rồi.
Diệp Viễn bốc đồng khiêu chiến như vậy, rõ là đi chết.
Từ Hành nghe vậy cười nói: “Được, vậy ta đi đánh trước! Đến lúc đó, đừng có bị dọa đến tè ra quần đó! Ha ha ha...”
Xung quanh truyền đến một trận cười nhạo, đối với loại “tùy hứng” gây sự này của Diệp Viễn không coi ra gì.
Nghe thấy loại khiêu chiến tức cười của Diệp Viễn, trong lòng Từ Hành rất khoái chí.
Cuối cùng lần này hắn cũng có thể làm cho Diệp Viễn ở trước mặt Lãnh Thu Linh vứt sạch mặt mũi!
Từ Hành cũng không hàm hồ, nhún người nhảy lên, tiến vào Thí Thiên kiếm trận.
Vừa vào kiếm trận, vô số kiếm quang đập thẳng tới.
Từ Hành thực lực cường đại, nhẹ nhàng mà cản hết lại.
“Thực lực của Từ huynh, thật là kinh ngạc thiên nhân!”
“Kiếm đạo của hắn dung hợp lôi hỏa hai đại pháp tắc, bây giờ lại luyện hóa được Bạch Hổ chân huyết, thực lực hiện tại thật đáng sợ.”
Ba cửa đầu chắc không có gì phải lo lắng rồi, chỉ cần hắn qua được cửa thứ ba, Diệp Viễn phải qua được cửa thứ sáu! Hê, tên tiểu tử đó, đoán chắc thực sự bị dọa tè ra quần mất.”
...
Uy lực của Thí Thiên kiếm trận căn cứ vào tổng hợp thực lực của võ giả để sắp đặt, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu.
Cảm ngộ pháp tắc của Từ Hành thật sự rất mạnh, rất nhanh đã qua được ba cửa.
Truyền tống trận xuất hiện, giọng nói đó lại vang lên.
“Ta lựa chọn tiếp tục vượt cửa!” Từ Hành không chút do dự trực tiếp nói.
Nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Từ Hàng vậy mà chọn tiếp tục vượt cửa!
Đại trận vừa lặng xuống, lại sáng lên.
Kiếm quang đáng sợ đột nhiên thăng cấp, khí thế của Từ Hành cũng bành trướng theo.