"Biên Tử Thu, trận đầu để cho ngươi một mình tỏa sáng. Ngươi đánh tên Dịch Khánh Tường kia thành tàn tật, vậy là lần này ta không có ai để tập luyện rồi.”
"Haiz, tiểu tử tên Dịch Khánh Tường kia quá yếu ớt, ta còn chưa động thủ, hắn ta liền lăn ra đấy rồi."
"Vậy thì ngược lại, nếu như là ta, nhất định ta cũng đánh cho hắn răng rụng đầy đất! Muốn trách thì chỉ có thể trách tiểu tử tên Diệp Viễn kia thôi!"
"Dương sư huynh đã nói rồi, đợi đến khi gặp được tiểu tử đó, hắn sẽ còn thảm hơn Dịch Khánh Tường."
Trận đấu còn chưa bắt đầu, mấy người trẻ tuổi dưới lôi đài đang bàn tán xôn xao.
Chuyện bọn họ đang bàn tán đương nhiên là trận đối đầu giữa Biên Tử Thu và Dịch Khánh Tường.
Một trong số những người đó, chính là Biên Tử Thu đối thủ ở vòng trước của Dịch Khánh Tường.
Còn một người khác, lại là đối thủ ở vòng này của hắn ta, Ngụy Vân Huy của Như Ý Tông!
Lại nói tiếp, Ngụy Vân Huy này cũng chỉ là Đỉnh Phong Thiên Thần tầng một, tương đương với cảnh giới của Dịch Khánh Tường.
Nhưng mà xem ra ở Như Ý Tông loại tông môn cường đại này, chỉ cần đánh ra một kích thì đệ tử của Ảnh Nguyệt Tông thực sự là không thể chống đỡ nổi.
Đương nhiên, Dịch Khánh Tường đã bị trọng thương, tuyệt đối không có khả năng tham gia thi đấu tiếp được, điều này làm cho Ngụy Vân Huy ngược lại cảm thấy mất hứng thú.
“Ngụy Vân Huy, cuộc đấu đã kết thúc, tiếp theo đến lúc ngươi lên đài rồi!” Biên Tử Thu cười nói.
Ngụy Vân Huy nhún nhún vai, cười mắng: "Tên tiểu tử nhà ngươi, tất cả đều bị ta đánh bại rồi, còn lên đài cái quái gì nữa? Hôm nay, ta chỉ qua mới thể hiện một chút ít thôi! Nói cũng thật kỳ quái, tiểu tử này đã bị thương đến như vậy rồi, Ảnh Nguyệt Tông lại vẫn chưa tuyên bố để cho hắn ta rời khỏi hội võ Hoàng Linh.”
Biên Tử Thu cười nói: "Ảnh Nguyệt Tông cũng chỉ còn lại chút tôn nghiêm này, e là chỉ cố ý khiến chúng ta cười chê thôi."
Lên võ đài, Ngụy Vân Huy chắc chắn không có đối thủ, vậy thì chờ trọng tài tuyên bố kết quả thôi.
Dựa theo quy định của hội võ Hoàng Linh, đến muộn nửa canh giờ, chẳng khác nào tự động từ bỏ thi đấu, trực tiếp nhận thua.
Tuy rằng mỗi người đều biết Dịch Khánh Tường trọng thương sắp chết, nhưng Ảnh Nguyệt Tông cũng không tuyên bố để cho hắn ta rời khỏi trận đấu.
Điều này có nghĩa là Ngụy Vân Huy nhất định phải chờ nửa canh giờ nữa ở trên đài.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Ngụy Vân Huy có vẻ bực tức, hùng hổ mắng nhiếc: "Đồ chết tiệt, một người đã tàn phế rồi còn muốn làm người ta ghê tởm! Đáng tiếc không đụng vào trong tay ta, nếu không ta nhất định sẽ đánh cho ngươi té cứt té đái!"
Trưởng lão của Thượng Thanh Tông cũng hơi mất kiên nhẫn, nói với Đỗ Như Phong: "Đỗ trưởng lão, dù sao người cũng không thể tới, chi bằng trực tiếp tuyên bố kết quả đi."
Đỗ Như Phong nhìn lão ta một cái, thản nhiên nói: "Quy tắc chính là quy tắc, chưa hết giờ thì làm sao có thể tuyên bố kết quả chứ?"
Đúng lúc này, có mấy bóng người chậm chậm đi tới, lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
Người đi đầu, chính là Hứa Ngôn trưởng lão của Ảnh Nguyệt Tông.
Hôm nay Ảnh Nguyệt Tông chỉ có một trận so đấu của Dịch Khánh Tường, cả cái Ảnh Nguyệt Tông không có người tới, cũng không thu hút được sự chú ý của bao người.
Khi ánh mắt mọi người nhìn thấy phía sau Hứa Ngôn, bọn họ lập tức xôn xao.
"Đó là Dịch Khánh Tường sao? Hắn ta sao lại bình thường rồi!"
"Điều này là không thể! Ngày đó mọi người đều tận mắt nhìn thấy vết thương của hắn ta, suýt chút nữa mất mạng rồi, làm sao có thể hồi phục lại rồi?"
"Không đúng, khí tức của hắn ta đã khác rồi, hắn... hắn đột phá rồi!"
...
Trên võ đài, đồng tử của Ngụy Vân Huy chợt co rụt lại.