Nghe bọn hắn hỏi tới, trực tiếp nói: “Điệp Lãng Sóng Tâm Chướng.”
“Ha ha ha! Ta đã nói rồi mà, tên Diệp Viễn này đúng là không đáng tin cậy! Chọn cái gì không chọn, lại chọn môn võ kỹ này. Ngay cả Long sư huynh cũng phải tốn một tháng mới có thể luyện thành nhất trọng lãng, không phải Diệp Viễn tự tin sẽ mạnh hơn cả Long sư huynh chứ? Cho dù hắn mạnh hơn Long sư huynh đi chăng nữa, vậy thì hắn dùng thời gian bao lâu để luyện thành nhất trọng lãng? Nửa tháng? Mười ngày? Bảy ngày? Ha ha ha…” Người kia càng nói càng cảm thấy khôi hài, không tránh khỏi cười phá lên.
“Híc, thì ra là môn võ kỹ này à? Còn hy vọng hắn có thể sáng tạo ra một chút kỳ tích, bạo nổ cánh cửa lạnh lẽo này giết chết Phí Thanh Bình, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Trận chiến sinh tử này nghe chừng cũng không có gì đáng xem,
Diệp Viễn đó chết chắc rồi.”
“Sớm đã nói là không có gì đáng xem rồi, ngươi lại khăng khăng không tin! Diệp Viền này chính là một tên đại công tử bột, bị phụ thân hắn cứng rắn kéo lên hai cảnh giới, có thể có sức chiến đấu gì? Nếu như không phải là sinh tử chiến, ta chả thèm tới đây xem. Ngươi đoán xem Diệp Viễn đỡ được mấy chiêu thì bị Phí Thanh Bình giết chết?”
“Cái này… hai mươi chiêu… chứ?” Người này có chút không chắc chắn nói.
“Hai mươi chiêu? Ngươi nghĩ nhiều rồi? Nhiều nhất năm chiêu!”
“Triệu sư huynh, ngươi cảm thấy thế nào?” Người kia lại hỏi Triệu Xuân Dương.
“Ây… Cái này ta cũng không quá chắc chắn, nhưng ta cảm thấy Diệp Viễn nói không chừng còn có chút cơ hội.” Triệu Xuân Dương đáp.
Không biết tại sao, ngày đó sau khi tiếp xúc với Diệp Viễn, Triệu Xuân Dương luôn cảm thấy sẽ xảy ra cái gì đó. Nhưng tất cả dấu hiệu đều nói rõ ràng rằng Diệp Viễn không có khả năng thắng, Triệu Xuân Dương cũng không biết mình vì sao lại có loại cảm giác này.
Người kia còn cho rằng bản thân nghe lầm, đang muốn mở miệng, một thanh âm khác sau lưng hắn vang lên.
“Mười chiêu, Diệp sư đệ thắng!”
Cái giọng nói này không có hàm ý che giấu, chung quanh rất nhiều người đều nghe thấy.
Há há há.’
Âm thanh này giống như một quả lựu đạn nổ tung vậy làm cho ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về hướng này.
Trước lúc này, lời bàn tán của tất cả mọi người đều thiên về một bên. Cho rằng Diệp Viễn không thế nào thắng, hầu hết tất cả mọi người đều giống như hai người vừa rồi dự đoán Diệp Viễn qua mấy chiêu thì thua.
Cho nên ý kiến này có thể nói là vô cùng khác biệt, khiến cho tất cả lời bàn luận đều ngừng lại.
“Đường Vũ, ngươi không sao chứ?” Có người nhận ra có người đến, chính là người đi đến học viện Đan Võ cùng với Diệp Viễn – Đường Vũ. Bên cạnh hắn còn có một tiểu cô nương, chính là Lục nhi.
“Đúng vậy, Đường Vũ, nghe nói ngươi gần đây rất thân cận với kẻ ngốc đó. Chẳng lẽ bởi vì như vậy, bản thân cũng biến thành kẻ ngốc thứ hai rồi?”
“Ha ha ha…”
Sự việc Đường Vũ cùng Diệp Viễn trở về tất nhiên không gạt được những người khác, mấy ngày mọi người đều khui chuyện này ra bàn tán.
Ánh mắt lạnh nhạt của Đường Vũ nhìn lướt qua mọi người, cười lạnh nói: “Một trăm viên Nguyên Khí đan, ai dám đánh cược?”
Lời nói của Đường Vũ làm cho tất cả mọi người một lần nữa rơi vào im lặng, song mọi người xem ánh mắt của hắn càng giống như là đang nhìn kẻ ngốc.
“Đường Vũ, ngươi không phải kẻ ngốc chứ?”
“Bớt nói nhảm, ta thua sẽ bồi thường cho mỗi người các ngươi một trăm viên Nguyên Khí đan, ta thẳng mỗi người các ngươi bồi thường cho ta một trăm viên Nguyên Khí đan. Không dám cược thì câm miệng cho ta!” Đường Vũ lúc này khí phách vênh váo.