Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn gật đầu, trong nháy mắt vòng xoáy linh hồn tiêu tán, đột nhiên áp lực trên người tàn niệm Thiên Tôn nhẹ hơn một chút, lại hiện ra thân hình lần thứ hai.

Chỉ là thân hình của hắn, rõ ràng ảm đạm hơn so với trước rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng uể oải, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Đám người Tống Ngọc ngây ngốc nhìn một màn này, ai cũng cả kinh đến không ngậm được miệng.

Còn có thể có loại hành động này?

Một đạo hồn lực lan tràn ra ngoài, căn di cốt kia, thế mà lại bắt đầu đứt đoạn ở giữa.

Cuối cùng, bị chia làm năm phần.

Bây giờ, tàn niệm Thiên Tôn giống như một tiểu tức phụ bị khinh bỉ, đến thở mạnh cũng ko dám.

Bản thân mình ngủ sâu vô số vạn năm, chờ được lại là một kết quả như vậy sao?

Nghĩ lại, cũng cảm thấy uất ức?

“Ha ha, thủ đoạn của Diệp huynh, đúng là xuất hiện liên tiếp, Tống mỗ mở rộng tầm mắt.” Có được di cốt, Tống Ngọc đắc ý nói.

Có điều, khiếp sợ trong lòng hắn, không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Hắn có thể đoán được, trên người Diệp Viễn nhất định là có một thần hồn loại Thiên Tôn Linh Bảo!

Đây đúng là mẹ nó… đã hết chưa vậy?

Tinh La Chiến Kỳ, chiến giáp Thanh Hồng, bây giờ lại là một kiện thần hồn loại Thiên Tôn Linh Bảo cực hiếm.

Từ lúc nào, Thiên Tôn Linh Bảo lại biến thành mặt hàng đầy đường thế?

Diệp Viễn cười nói: “Cảm tạ ta cái gì, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn vị lão tiền bối này. Người ta cực khổ phong bế công lực cả đời của mình ở trong di cốt nhiều năm như vậy, chờ đợi hậu nhân đến, thật là vĩ đại mà!”

Phốc!

Tàn niệm Thiên Tôn suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

Đừng có nói người khác như thế chứ!

Vẻ mặt đám người Tống Ngọc thì vui cười, chỉ làm người đứng xem trò vui.

“Tiểu… tiểu huynh đệ, ngươi xem, di cốt đã đưa cho các ngươi rồi, có thể giơ cao đánh khẽ, thả… thả lão hủ không?” Vẻ mặt tàn niệm Thiên Tôn đau khổ nói.

Chỉ một chút thời gian, hắn đã thay đổi xưng hô mấy lần.

Đầu tiên hắn từ bản tôn, đến lão phu, cuối cùng biến thành lão hủ.

Lúc này, hắn ở trước mặt Diệp Viễn đã trở nên vô cùng hèn mọn.

Diệp Viễn cười cười, nói: “Vội cái gì, ngươi cũng ngủ say nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm mới đi ra ngoài một chuyến, dù sao cũng phải trò chuyện nhiều một chút, đúng không?”

Ta… ta có một câu, không biết có nên nói hay không đây!

“A… Ha ha, không biết tiểu huynh đệ muốn trò chuyện cái gì? Lão… lão hủ đã ngủ say rất lâu rồi, đã không nhớ được bao nhiêu chuyện.”

Tàn niệm Thiên Tôn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

Trong lòng Diệp Viễn thầm giật mình, gia hỏa này đã ngủ say đến mức ký ức cũng tiêu tán, đó là ngủ say bao nhiêu lâu rồi!

Năm nghìn vạn năm?

Một trăm triệu năm?

Một tỉ năm?

Diệp Viễn nói: “Ngươi tên là gì?”

Tàn niệm Thiên Tôn nghĩ lại, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ lão hủ chỉ nhớ… dường như trước đây bọn họ đều gọi ta là Vô Đạo.”

“Vô Đạo? Ha ha, đúng là người như tên.” Diệp Viễn cười mà như không cười nói.

Gia hỏa này tự biến mình thành tàn niệm phong ấn trong di cốt, rõ ràng chính là ôm tâm tư làm hại người khác.

Nghĩ vậy, lúc hắn còn sống, cũng không phải dạng hiền lành gì.

Chỉ là, bây giờ đụng phải Diệp Viễn, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không gây ra được sóng gió gì.

Sắc mặt Vô Đạo xấu hổ, cười khổ nói: “Tiểu… tiểu huynh đệ chê cười rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK