Cho dù cuối cùng Diệp Viễn tìm được Thanh Phong Đường để hợp tác thì đó cũng là Giang Nguyên cầu xin hắn ta mà không phải hắn ta đi cầu xin Giang Nguyên.
…
Tại biệt viện Ô Tùng, Tần Trăn nghe thấy hồi báo của tên sai vặt liền không khỏi nhíu mày lại.
“Chẳng lẽ tên tiểu tử này không muốn cầu kiến Giang Nguyên trưởng lão à?”
Giang Hoa lạnh lùng cười lên và nói: “Tên tiểu tử này cũng khá khí phách đấy! Ha, nhưng mà hắn không đến thì không có nghĩa là ta không giải quyết được hắn! Ngươi lại chạy thêm một chuyến và cứ nói những lời này cho Diệp Viễn biết, hắn chắc chắn sẽ đi theo ngươi!”
Giang Hoa nói vài câu với tên sai vặt, tên kia lập tức vâng lệnh rời đi.
Tần Trăn ở bên cạnh nghe thấy cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên và tán thưởng nói: “Ha, lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Giang Hoa lão đệ không hổ là người đáng tin cậy ở trước mặt gia chủ!”
Giang Hoa liếc mắt và mỉm cười nói: “Nếu như ngay cả một tên tiểu tử ở cảnh giới Thiên Thần cũng không thu thập được thì quản gia như ta đây cũng phí công làm rồi. Lão ca à, nơi này giao cho huynh, gia chủ còn bảo ta làm một chút việc nên ta phải đi trước đây.”
Tần Trăn thản nhiên cười nói: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi, chút chuyện nhỏ này giao cho ta là được.”
Sau khi tên sai vặt đi không được bao lâu thì quả nhiên đã dẫn theo Diệp Viễn đến đây.
Hơn nữa chỉ có một mình Diệp Viễn.
Sau khi đi vào biệt viện Ô Tùng thì Diệp Viễn liền cảm thấy bản thân đã rơi vào trong trận pháp.
Có điều Diệp Viễn không hề để loại trận pháp với cấp bậc này vào trong mắt.
Dựa vào sức mạnh không gian pháp tắc bây giờ của hắn ta thì việc muốn thoát ra không phải là việc khó.
Hắn ta đi vào trong sân thì nhìn thấy một nam tử trung niên đang tự rót rượu và tự uống.
“Chủ nhân, đã dẫn Diệp Viễn đến.” Tiểu tư nói một cách cung kính.
Tần Trăn vung tay, tên sai vặt trực tiếp lui xuống.
Đôi mắt của Diệp Viễn khẽ híp lại và nhìn về phía Tần Trăn, hắn ta nói: “Là ngươi đã dùng tính mạng của Tiêu huynh để uy hiếp ta à?”
Tên tiểu tư khi lại tìm đến Diệp Viễn và nói với Diệp Viễn rằng Tiêu Phong chính là đệ tử của Thanh Phong Đường.
Nếu như hắn ta không đến biệt viện Ô Tùng thì Tiêu Phong sẽ chết rất thảm!
Quả thật dựa vào địa vị của Giang Hoa thì việc đối phó với những người phụ tá thấp kém này thật sự quá dễ dàng.
Tuy rằng lão ta chỉ là một quản gia nhỏ nhoi.
Dựa vào thế lực của Giang Nguyên, chỉ cần Giang Hoa tùy tiện mở miệng thì có thể khiến cho Tiêu Phong rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Tần Trăn nhìn vào Diệp Viễn và bật cười nói: “Quả nhiên tiểu tử ngươi đủ ngông cuồng! Vậy mà còn dám nói ra những lời này khi đến nơi của ta?”
Diệp Viễn nói một cách thản nhiên: “Giang Hoa đâu?”
Tần Trăn mỉm cười nói: “Ngươi đã đắc tội Giang Hoa lão đệ thì chắc hẳn phải biết được có kết cục như ngày hôm nay. Hoặc là ngươi chết; hoặc là Tiêu Phong chết! Dĩ nhiên nếu như ngươi đã đến đây thì cho thấy ngươi đã lựa chọn rồi.”
Diệp Viễn nhìn về phía Tần Trăn và hờ hững nói: “Chỉ dựa vào ngươi à?”
Tần Trăn lại uống một ly rượu cười nói: “Đã chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng à! Nếu như ngay cả một tên Thiên Thần tầng bảy nhỏ nhoi mà ta cũng không giải quyết được thì đã phí mất nhiều năm tu luyện rồi.”
Lão ta nói xong thì ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, một luồng thế giới chi lực khủng khiếp đột nhiên bộc phát lên khiến cho cả sân đều bị bao phủ.
Dĩ nhiên Tần Trăn không dám ra tay ở ngay trên con đường lớn, vì vậy lão ta mới ép Diệp Viễn đến biệt viện Ô Tùng để thuận tiện cho việc giết người.
Diệp Viễn nhìn vào lão ta như đang nhìn một tên ngốc, hắn ta nói một cách thản nhiên: “Vốn dĩ ta muốn giải quyết mối tai họa Giang Hoa kia, nếu như lão ta đã không ở đây thì chỉ có thể trách ngươi xui xẻo mà thôi.”