Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đao này rất được chú trọng, một nhát trực tiếp cắt đứt động mạch lớn của Lương Uyển Như, nhất thời máu tươi chảy ồ ạt.

Tuy rằng những yêu thú này đều là cấp chín, nhưng cũng giống như hoang thú của thế giới Tiên Lâm vậy, tính hoang dã vẫn chưa được khai hóa.

Cảm nhận được mùi máu tanh, quả nhiên từng con từng con một điên cuồng nhào về phía Lương Uyển Như.

Một khoảnh khắc vừa nãy, thiếu chút nữa cũng đã làm cho Diệp Viễn tin tưởng rồi!

Không nghĩ tới Lương Uyển Dung này lại độc địa như rắn rết, lấy mạng của tỷ tỷ đẩy vào miệng hổ để mình được thoát thân!

Lương Uyển Dung kéo một cái, vút qua, thân hình đã cách xa hơn trăm trượng.

“Trương Thuận, chúng ta đi!”

“Nhị tiểu thư, chuyện này...”

“Làm sao? Ngươi chắc chắn có thể đối phó với thú triều này?”

Trương Thuận lắc lắc đầu, đây là tình thế chắc chắn phải chết!

“Vậy thì ngươi còn chờ cái gì? Không phải tỷ tỷ tốt của ta yêu thích tên mặt trắng vô dụng kia sao, cùng với hắn làm một đôi đồng mệnh uyên ương, hẳn là tỷ tỷ phải cảm tạ ta mới đúng!” Lương Uyển Dung cười khẩy nói.

Trương Thuận nhìn bên kia với vẻ thương hại một chút, thở dài, mang theo một đám hộ vệ phá vòng vây.

Bên kia, đã không nhìn thấy thân hình của Lương Uyển Như cùng Diệp Viễn nữa, hoàn toàn bị yêu thú điên cuồng bao phủ lại.

Khóe miệng Lương Uyển Dung lóe lên một nụ cười khoái trá, rốt cuộc cũng đã làm cho nữ nhân đáng ghét kia chết rồi!

Tuy rằng phần lớn yêu thú đều bị Lương Uyển Như hấp dẫn, thế nhưng xung quanh vẫn còn có không ít yêu thú, bọn họ muốn chạy thoát cũng không phải dễ dàng như vậy.

Một đám hộ vệ ra sức chém giết, trong nháy mắt đã phá vòng vây chạy được mấy dặm.

“Nhị tiểu thư, không đúng! Tại sao ta có cảm giác, yêu thú càng ngày càng nhiều, giết mãi không hết!” Sắc mặt Trương Thuận ngưng trọng nói.

Hiển nhiên Lương Uyển Dung cũng ý thức được vấn đề này, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

“Đều là vì con tiện nhân kia, ngay cả việc kéo dài trong chốc lát cũng không làm được! Thật là vô dụng! Không cần phải dông dài nữa, mau chóng giết ra ngoài, nếu không chúng ta một người cũng trốn không thoát rồi!” Lương Uyển Dung lạnh lùng nói.

Mọi người không dám thất lễ, đồng lòng hợp lực phá vòng vây.

Quả nhiên Trương Thuận không hổ là cường giả Động Huyền Thần Cảnh, hành tẩu giữa những yêu thú cấp chín này như đi vào chỗ không người.

Nhưng mà số lượng yêu thú thật sự quá nhiều, giết mãi cũng không giết nổi!

“Rống!”

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, bỗng nhiên sắc mặt Trương Thuận biến đổi.

Từ luồng áp lực này có thể phán đoán ra, tuyệt đối là Thần thú!

Một đạo tàn ảnh lóe qua, sắc mặt Trương Thuận đại biến, theo bản năng cản một cái.

“Ầm!”

Cường hãn như Trương Thuận cũng bị đập bay thẳng ra ngoài, phun ra một dòng máu tươi màu vàng óng.

Máu tươi màu vàng kim là tiêu chí đặc biệt của cường giả Thần Cảnh!

“Là Vân Phách Liệt m Báo!” Trương Thuận kinh sợ hô lên.

Có thể nói Vân Phách Liệt m Báo là cấp yêu thú bá chủ rừng rậm, thân hình cũng không lớn lắm, thế nhưng tốc độ lại cực kỳ kỳ quái, gần như là gấp hai đến gấp ba lần so với võ giả nhân loại cùng cảnh giới!

Một khi bị quấn lấy, hầu như không còn khả năng để sống sót!

Vì lẽ đó mà Trương Thuận mới giật mình như vậy.

Trên mặt những người khác đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, có Vân Phách Liệt m Báo ở đây, bọn họ gần như không có khả năng chạy thoát.

Trương Thuận hít sâu một hơi, trong ánh mắt lóe lên một tia ngoan lệ, nói: “Các ngươi bảo vệ nhị tiểu thư phá vòng vây, ta đến sau điện đối phó với con súc sinh này!”

Thực lực của Vân Phách Liệt m Báo này vô cùng cường đại, đánh nhau với Trương Thuận, vững vàng đè ép Trương Thuận một bậc.

Đoàn người vừa đánh vừa lui, nhân số lập tức có thương vong.

Quy mô thú triều này không hề lớn, nhưng cũng không phải đội ngũ mấy chục võ giả có thể chống lại.

Một phen đại chiến, Trương Thuận bị Vân Phách Liệt m Báo ép tới mức không thở nổi, rất nhanh đã bị thương tích khắp người.

Đội ngũ hộ vệ bị một lượng lớn yêu thú vây quanh, không thể lui được nữa, nhân số giảm mạnh.

Đội ngũ vốn gần một trăm người, bây giờ chỉ còn dư lại hơn hai mươi người.

Trong lúc mọi người đang tuyệt vọng, bỗng nhiên cả một lũ yêu thú đình chỉ tiến công.

Thậm chí ngay cả Vân Phách Liệt m Báo cũng đình chỉ tiến công đối với Trương Thuận.

Khí tức của Trương Thuận hỗn loạn, trên người đâu đâu cũng xuất hiện vết máu màu vàng óng.

Dưới sự bảo vệ của mọi người thì so ra Lương Uyển Dung khá hơn những người khác một chút, nhưng cũng chỉ là khá hơn một chút mà thôi.

Lúc này, quần áo của Lương Uyển Dung nhàu nát, không ít chỗ đã bị yêu thú cào nát, nhìn qua giống như là ăn mày.

Tuy rằng lũ yêu thú đã đình chỉ tiến công, nhưng mà không tiến công cũng không có ý để cho mọi người chạy thoát.

“Nhị tiểu thư, người không sao chứ?” Trương Thuận hỏi.

“Ta vẫn còn tốt, Trương Thuận, đây là tình huống gì?” Lương Uyển Dung trầm mặt nói.

Trương Thuận lắc đầu nói: “Không biết! Yêu thú bên trong Thú triều đều vô cùng cuồng bạo, theo lý thuyết sẽ không phát sinh tình huống như thế này. Xem dáng vẻ của những con yêu thú này, có khả năng là có Thú Vương xuất hiện.”

Trương Thuận là người từng trải, đối với tình huống như thế đã đưa ra phán đoán của mình.

Chỉ là loại phán đoán này, khiến cho mọi người nghe thấy lại càng tuyệt vọng.

Một con Vân Phách Liệt m Báo mà bọn họ đã không chịu nổi, Thú Vương mà ngay cả nó cũng nhượng bộ lui binh thì làm sao có thể thắng được?

Trên mặt Lương Uyển Dung lộ ra vẻ không cam lòng, nàng không nghĩ tới ả tỷ tỷ không đáng tin kia ngay cả kéo dài một chút thời gian cũng không làm nổi, thật là một thứ rác rưởi!

Kể cả Diệp Viễn, nàng càng không thèm để trong mắt.

Một tên rác rưởi mà thôi, sợ rằng trong nháy mắt sẽ bị những kia yêu thú kia xé thành mảnh vụn.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

...

Toàn bộ Vạn Thú Sâm Lâm đều bị tiếng bước chân nặng nề này làm cho rung chuyển.

Những yêu thú này, từng con từng con một đều run rẩy không ngớt, hạ thấp kiêu ngạo.

Thú vương đi qua, vạn thú bái phục!

Sắc mặt đám người Trương Thuận càng khó coi cực kỳ, thanh thế bực này khẳng định là sự xuất hiện của Thần thú còn mạnh mẽ hơn!

Một con voi lớn đang từ xa đến gần, tiến vào trong tầm mắt của mọi người.

Thậm chí ngay cả con Vân Phách Liệt m Báo kia cũng né tránh chừa ra một con đường, hiển nhiên là kiêng dè đối với con voi lớn này không thôi.

“Là Ma Thiên Cự Tượng! Con Ma Thiên Cự Tượng này là Thần thú cấp một Hậu kỳ!” Trương Thuận kinh hô.

Con Vân Phách Liệt m Báo kia cùng lắm cũng chỉ là Thần thú cấp một sơ kỳ.

Thần thú cấp một hậu kỳ đã đủ để trở thành Thú Vương trong bầy yêu thú này rồi!

Chẳng trách những yêu thú kia, mỗi một con đều thuần phục.

“Đại nhân, ngài xem trên lưng Ma Thiên Cự Tượng kia giống như có người!” Bỗng nhiên một tên thủ vệ nói với Trương Thuận.

Trương Thuận cả kinh, không khỏi đưa mắt nhìn lên trên lưng con voi, quả nhiên phát hiện hai bóng người.

Nhưng mà vì do góc độ cho nên không thể nhìn rõ hai bóng người kia.

Thế nhưng không nghi ngờ gì nữa, thật sự có người cưỡi trên lưng voi!

Sự cả kinh này không phải là chuyện nhỏ!

Thực lực Ma Thiên Cự Tượng cấp một Hậu kỳ này cực kỳ cường hãn.

Ngay cả trong Côi Sơn Thành, võ giả có thể đối đầu với nó cũng không nhiều.

Nhưng mà hiện tại lại có người cưỡi trên lưng của nó!

Thần thú không hề giống với yêu thú bình thường, mỗi một con đều vô cùng tôn quý.

Cho dù võ giả có thực lực mạnh hơn bọn chúng thì chúng cũng không thể cho phép đối phương cưỡi trên lưng mình!

Trừ phi võ giả có thực lực mạnh mẽ tới trình độ nhất định, đồng thời thu phục được Ma Thiên Cự Tượng trở thành thú cưỡi.

Chẳng lẽ, thực lực của hai người trên lưng voi kia lại lợi hại đến như vậy?

Bỗng nhiên trên mặt Trương Thuận lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, nói với Lương Uyển Dung: “Nhị tiểu thư, có vẻ mệnh của chúng ta chưa tuyệt!”

Lương Uyển Dung vui mừng trong bụng, lập tức hiểu rõ ý tứ của Trương Thuận, cao giọng quay về phương hướng của Ma Thiên Cự Tượng hô lên: “Hai vị tiền bối, vãn bối là con gái của Lương gia ở Côi Sơn Thành, đi ngang qua Vạn Thú Sâm Lâm bất hạnh gặp phải thú triều. Mong hai vị tiền bối ra tay cứu giúp, Lương gia nhất định sẽ cảm tạ!”

Lương gia ở Côi Sơn Thành có sức ảnh hưởng rất lớn, Lương Uyển Dung tin tưởng đối phương nhất định nghe qua đại danh của Lương gia.

Lúc này, Ma Thiên Cự Tượng đi gần đến nơi, trên lưng voi truyền đến một giọng nói trào phúng: “Các ngươi quá chậm, vì sao chỉ mới đi xa được có một đoạn như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK