Loại chuyện như vậy, quả thực quá hoang đường.
Giản Hạo nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt lúng túng.
“Dược… Dược Sư đừng trách, thật sự là… thật sự là… có chút khó có thể tin.” Giản Hạo nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không sao, mặc dù Giản Vân có hơi ương ngạnh nhưng tội không đến mức đó. Nếu như Hoằng Tiêu trưởng lão đã không truy cứu các ngươi, ta cũng không quan trọng. Ta có thể giúp các ngươi luyện chế đan dược nhưng mà linh dược các ngươi tự phải chuẩn bị.”
Giản Hạo nghe vậy vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Cảm ơn Dược Sư!”
Mắt của con trai Giản Hạo khỏi rồi!
Chuyện này giống như một cơn gió, rất nhanh thổi khắp đại đế đô Cực Vận.
Những đại gia tộc kia, từng nhà nghe tin liền lập tức hành động, đều muốn hỏi thăm là ai đã chữa khỏi mắt cho Giản Vân.
Trong đại đế đô Cực Vận, thực sự có người có thể luyện chế Lục Văn Tinh Thần Đan!
Đối với ngươi nhà họ Giản mà nói, Lục Văn Tinh Thần Đan nhất định chính là sinh mạng thứ hai.
Trong thành này, người nhà họ Giản, có bao nhiêu người đã từng bị thiên đạo phản phệ?
Cho dù mà một vài người có thực lực mạnh, ít nhiều cũng đã từng bị ám thương, đến bây giờ cũng không thể trừ được tận gốc.
Nhưng mà, Giản Hạo giữ bí mật tuyệt đối, không ai biết vị Dược Sư này là ai.
Đúng lúc này, một tin tức lan truyền nhanh chóng.
Hóa ra, người luyện chế được Lục Văn Tinh Thần Đan này không phải ai khác mà lại là người trẻ tuổi đi cùng Giản Hoằng Tiêu trưởng lão đến đại đế đô!
Một viên đá nhỏ làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Trong thành, người nhà họ Giản đều vô cùng thán phục, phản ứng đầu tiên của họ chính là không tin.
Một người mới vào Chân Thần Cảnh, còn trẻ tuổi đến mức không giống một Dược Sư, sao có thể luyện chế ra được Lục Văn Tinh Thần Đan?
Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, độ tin cậy này thật sự là rất cao!
Thế là, có người bắt đầu ôm tâm tình may mắn, đi phủ Giản Hoằng Tiêu trưởng lão.
Kết quả, ai cũng đều thắng lợi trở về!
Những người nhà Giản gia bị bệnh dữ kia, dưới sự diệu thủ hồi xuân của Diệp Viễn Dược Sư, lại có thể khôi phục!
Lần này thì triệt để nổ tung.
Mỗi ngày, người tới phủ trưởng lão, gần như đều sắp đạp vỡ bậc cửa.
Nhất thời, Giản Hoằng Tiêu biến thành trưởng lão nổi tiếng nhất trong thành.
Cho dù là Bộ Trần Dược Sư, cũng tự mình đến nhà bái phỏng, thỉnh giáo Diệp Viễn Dược Sư.
Cứ như vậy, Diệp Viễn vừa tu luyện, vừa trị liệu thiên đạo phản phệ cho người nhà Giản gia, thoáng cái qua hơn mười năm.
Một ngày này, Giản Hoằng Tiêu đến tìm Diệp Viễn.
Thấy Giản Hoằng Tiêu, hai mắt Diệp Viễn không khỏi tỏa sáng, cười nói: “Chúc mừng Hoằng Tiêu huynh, xem ra không bao lâu sau, đại đế đô Cực Vận, sẽ có thêm một vị cường giả Thiên Tôn rồi.”
Lúc này, Giản Hoằng Tiêu vầng trán cao, khí tức “đạo” trên người càng lúc càng đậm, hiển nhiên là dấu hiệu sắp đột phá.
Chân Thần Đến Thiên Tôn, bước này làm khó biết bao nhiêu anh hùng hảo hán?
Chỉ lấy đại đế đô Cực Vận này mà nói, chỉ cường giả Chân Thần tầng chín, Diệp Viễn biết rõ có hai ba chục người.
Chân thần tầng chín trở xuống thì nhiều hơn.
Nhưng bao nhiêu cường giả Chân Thần này có thể đột phá đến cảnh giới Thiên Tôn, chỉ có hai người Giản Túc Thao và Giản Tố Ngôn mà thôi.
Đây là do công pháp Giản gia mạnh mẽ, đổi thành nơi khác, xác suất này sẽ thấp hơn nhiều.
Cho nên, Giản Hoằng Tiêu có thể bước ra bước này, không biết có bao nhiêu cường giả Chân Thần không ngừng hâm mộ.