Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ngay cả Phong Hoàng bệ hạ cũng không phải là đối thủ của nàng, thì cũng đủ biết nàng ta khủng khiếp tới mức nào.

Nhưng hắn nhớ lại lời của Phòng Hoàng bệ hạ, sẽ có người tới đối phó với nàng ta, nên hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

“Hừ! Nữ tử cũng có mặt ở đây sao? Vậy người gọi nàng ta ra đây cho ta xem!” Đinh Lương lạnh lùng cười nói.

Diệp Viễn chột dạ, lẽ nào Đinh Lương đã biết được gì rồi hay sao?

Hắn nào biết Đinh Lương nói bừa lại trúng.

Tinh trạng hiện tại của Nguyệt Mộng Ly cũng chỉ có thể mang ra để doạ người, không ngờ Đinh Lương lại không mắc bẫy!

Đương nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không dễ dàng tuyệt vọng, bình thản đáp: “Ly Nhi, có người muốn gặp cô nương, cô nương ra đây một lát đi!”

Sau đó chỉ thấy Nguyệt Mộng Ly xuất hiện trước sự sợ hãi của Đinh Lương!

“Lần trước tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại không biết điều!” Nguyện Mộng Ly tức tối, định điều động nguyên lực thiên địa.

Nhìn thấy Nguyện Mộng Ly, da đầu của Đinh Lương tê dại đi, nào dám nghĩ tới chuyện giết Diệp Viễn, chỉ còn nước co glò chạy mất hút.

Đinh Lương hận một nỗi cha mẹ không cho hắn thêm đôi cánh để hắn bay đi cho nhanh.

Đinh Lương là cường giả Thần Du Cảnh tầng tám, cho nên chỉ trong nháy mắt, hắn đã chạy xa tới cả trăm dặm.

Đột nhiên, Đinh Lương kinh ngạc phát hiện ra có chỗ không đúng!

Nếu nữ tử tuyệt sắc đó thật sự muốn giết hắn, thì bản thân làm sao có thể chạy thoát được?

Còn nữa, nếu nữ tử đó thật sự lợi hại như vậy, thì làm sao Diệp Viễn lại phải rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy được chứ?

Lại bị tên tiểu tử đó chơi xỏ rồi!

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định nữ tử đó không có cách nào hỗ trợ cho Diệp Viễn!

Bằng không vừa rồi hắn ta đã chết chắc, chứ nào có thế bỏ chạy như thế này!

Kiểm tra lại ấn ký lời nguyền một lần nữa, quả nhiên thấy Diệp Viễn đang chạy theo hướng ngược lại.

Đinh Lương cũng là người có chức vị cao ở Cuồng Phong Giới, cho nên hắn không còn xa lạ gì với Vô Biên Giới. Hắn biết nơi nằm cách đây khoảng hai nghìn dặm, chính là Cấm Khu Chết Chóc.

Hắn biết Diệp Viễn định tìm đường sống trong cõi chết, chính vì một người chạy xuôi một người chạy ngược, cho nên khoảng các giữa bọn họ lúc này cũng tới gần cả nghìn dặm!

“Tên tiểu tử đáng chết!”

Đinh Lương cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại đuổi theo Diệp Viễn.

“Đại ca, thân pháp của lão già đó quá nhanh!” Bạch Quang vừa chạy vừa lo lắng nói.

Tuy Lưu Quang Bạch Hố dùng tốc độ làm nên tên tuổi của bọn chúng, nhưng cảnh giới của Đinh Lương cao hơn quá nhiều so với bọn họ, cho nên thân pháp cũng sẽ nhanh hơn hẳn.

Thế nhưng Diệp Viễn cũng dùng mưu kế doạ Đinh Lương bỏ chạy, song tốc độ phản ứng lại của hắn cũng là quá nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp bọn họ.

“Ngươi chỉ cân tập trung chạy về phía trước, những thứ còn lại cứ để ta lo!” Diệp Viễn nói.

“Đại ca, huynh phải cẩn thận đấy!”

Hai người vừa chạy, vừa trao đổi cách ứng phó, trong chớp mắt cũng đã chạy được cả mấy trăm dặm.

Thế nhưng tốc độ của Đinh Lương nhanh hơn nhiều, trong chốc lát, hắn đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ xuống còn khoảng hai trăm dặm!

Thực lực của cả hai bên đều quá mạnh, cho nên những nơi bọn họ đi qua, ngay cả yêu thú cấp bốn cũng phải nhượng bộ lùi bước.

“Diệp Viễn, đợi tới khi lão phu đuổi kịp ngươi, ta nhất định sẽ lột da cắt gân ngươi cho hả dạ!”

Thử hỏi bị một tên tiểu tử như Diệp Viễn dắt mũi như vậy, liệu hắn có thể không nối trận lôi đình được sao?

“Lão thất phu, có bản lĩnh thì ngươi đuổi tới Cấm Khu Chết Chóc này đi!” Diệp Viễn đáp lại.

“Tiểu tử, ngươi cũng chớ kiêu ngạo! Có bản lĩnh, ngươi cứ vào trước đi rồi nói tiếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK