“Tên loài người kia, ngươi muốn gặp ta?”
Trước mắt, một con hổ khổng lồ uy nghiêm cao hơn một con người, nói tiếng người, nhìn chằm chằm Diệp Viễn, trên người tản ra hơi thở đáng sợ.
“Phù phù!”
Diệp Viễn không hề sợ hãi, vươn tay đẩy nhẹ một cái, đưa Hắc Đồng đến trước mặt Thiên Hổ Vương.
“Đây mới là hung thủ làm Hổ Tâm bị thương nặng! Ta có thể giúp ngươi chữa khỏi cho Hổ Tâm, nhưng ta có yêu cầu là phải gặp được Bạch Quang.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ánh mắt Thiên Hổ Vương ngưng tụ lại, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi đang nói điều kiện với ta sao? Ngươi cảm thấy ngươi ở trước mặt ta có giá trị để nói điều kiện sao?”
Diệp Viễn nhìn lão ta một cái, bình tĩnh nói: “Ta không phải nói điều kiện với ngươi, mà là cho ngươi cơ hội. Ta hy vọng tốt nhất là Bạch Quang không có chuyện gì, nếu không thì… Toàn bộ Thiên Hổ Sơn sẽ bị chôn vùi vì sự ngu ngốc của ngươi!”
Lúc này, bên cạnh Thiên Hổ Vương, chỉ tính riêng hung thú ngũ giai hậu kỳ thì đã có hơn bảy, tám con.
Ở Thiên Hổ Sơn, có ít nhất không dưới mấy chục hung thú ngũ giai.
Những hung thú đó nghe xong lời này của Diệp Viễn thì cả đám nhìn nhau, biểu cảm vô cùng buồn cười.
Tên tiểu tử loài người trước mặt này thế mà lại dám uy hiếp Thiên Hổ Vương?
Tiểu tử này e rằng đã mất trí rồi!
“Ha ha ha… Thiên Hổ Vương ta chiếm đóng ở Thiên Hổ Sơn đã hơn một trăm ngàn năm, ngay cả Thành chủ của Hoàng thành Bí Hổ cũng bị lão tử giết. Còn chưa có một tên nào dám nói những lời ngông cuồng như vậy ở trước mặt ta! Tiểu tử, ngươi rất gan dạ!”
Thiên Hổ Vương cười một cách điên cuồng, hiển nhiên là những lời mà Diệp Viễn nói, lão ta xem như là đang nghe một câu chuyện cười.
Nếu không phải Diệp Viễn nói mình có thể chữa trị tốt cho Hổ Tâm thì lão ta đã vồ chết hắn từ lâu rồi.
Vẻ mặt của Diệp Viễn lại nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc Bạch Quang như thế nào rồi?”
Thiên Hổ Vương không thèm để ý mà vẫy vẫy cái móng vuốt, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, hắn bây giờ đã bị ta giam lại rồi, có một chút mệt mỏi, nhưng người thì không có tổn hại gì. Chỉ cần ngươi có thể chữa trị xong cho Hổ Tâm thì ta lập tức thả người!”
Nghe xong lời này, trong lòng Diệp Viễn mới thả lỏng, thản nhiên nói: “Chỉ cần Bạch Quang không có việc gì thì mọi chuyện cũng dễ nói, dẫn đường đi!”
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Hổ Vương, Diệp Viễn đã đi vào bên trong một hang động.
Trên giường đá đơn sơ, một con hổ lộng lẫy đang nằm ở đó, hơi thở yếu ớt.
Sắc mặt Thiên Hổ Vương trầm xuống, nói: “Tiểu tử, đừng để cho ta biết ngươi đang chơi ta, ngươi sẽ biết hậu quả.”
Trên thực tế, lão ta không ôm quá nhiều hy vọng đối với Diệp Viễn.
Dù sao, Diệp Viễn cũng chỉ có thực lực ở cảnh giới Thần Quân.
Nhóm Đại Tư Tế của Hoàng thành Bí Hổ đều nói không có cách nào để xoay chuyển tình thế, kêu lão ta chờ mà nhặt xác.
Nhưng lão ta vô cùng yêu thương đứa con trai này, nếu Diệp Viễn đã nói như vậy thì lão ta chỉ có thể để cho Diệp Viễn thử một lần.
Diệp Viễn không để ý đến Thiên Hổ Vương, lập tức đi đến mép của giường đá, bàn tay ấn trên người Hổ Tâm, một tia Thần Nguyên hùng mạnh xâm nhập vào trong cơ thể của Hổ Tâm.
Lông mày của Diệp Viễn càng ngày càng nhíu chặt hơn, sự thù hận đối với Hắc Đồng lại dâng lên trong lòng.
Tên này ra tay thật sự là quá tàn nhẫn!
Nội tạng của Hổ Tâm bị Hắc Đồng đánh gần như là biến thành đống bùn, sự sống ở trong cơ thể gần như đã tiêu tan không còn.
Cho dù có dùng thuốc thì Hổ Tâm cũng căn bản không thể tiêu hóa.
Cũng khó trách những vị Đại Tư Tế ngũ tinh kia đều bó tay và không có cách nào.
Trong trường hợp này, nếu là người bình thường thì trên cơ bản chính là chờ chết.
Thiên Hổ Vương hơi lộ ra sự thấp thỏm, hỏi: “Thế nào, có… Có thể cứu chữa không?”
Diệp Viễn hơi gật gật đầu rồi nói: “Tên này cũng thật là kiên cường, vậy mà còn có thể chống đỡ được đến bây giờ. Ngươi yên tâm, chỉ cần không chết thì ta có thể cứu hắn trở về!”
Nghe Diệp Viễn nói xong thì trong lòng Thiên Hổ Vương có một sự nhẹ nhõm, buông lỏng.
Diệp Viễn lấy ra một viên đan dược màu tím đen, lòng bàn tay nâng lên, viên thuốc lơ lửng ở trên người Hổ Tâm.
Một tia Thần Nguyên của Diệp Viễn lộ ra, dẫn đường cho dược lực của viên đan dược màu tím đen tiến vào bên trong cơ thể của Hổ Tâm.
Thiên Hổ Vương vừa nhìn thấy thì ánh mắt nhịn không được mà ngưng tụ lại, kinh ngạc nói: “Tiểu tử này, lực khống chế thật đáng sợ!”
Mắt nhìn của Thiên Hổ Vương là cái dạng gì chứ, lực khống chế của Diệp Viễn đối với Thần Nguyên thật là đáng sợ.
Không cần phải nói đến bản thân lão ta, mà ngay cả nhóm Đại Tư Tế của Thần Điện tế tư cũng tuyệt đối không thể đạt được loại trình độ này của Diệp Viễn.
Bây giờ, Hổ Tâm chỉ còn lại một hơi thở tàn, căn bản không thể tự mình luyện hóa được dược lực.
Nếu hắn ta còn có thể nuốt được thuốc thì Đại Tư Tế ngũ tinh đương nhiên sẽ không thể không có biện pháp.
Ít nhất, còn có thể giữ lại mạng sống của hắn ta.
Trước khi đi, Đại tế tư kia cũng đã từng nói qua, Hổ Tâm không phải là không thể cứu, chỉ là không có ai có loại năng lực khống chế này để chuyển hóa dược lực vào bên trong cơ thể của Hổ Tâm.
Cho dù là Điện chủ Cẩn Hoa thì cũng không làm được!
Nhưng bây giờ, tên tế tư cấp bốn này lại có thể làm được!
“Tiểu tử này quả nhiên có chút bản lĩnh! Lực không chế Thần Nguyên của hắn quả thực là đáng kinh ngạc.” Ở phía trước, chỉ có Hắc Hổ kinh ngạc mà nói một câu cảm thán.
Thiên Hổ Vương hưng phấn nói: “Ha ha, ngươi trời thật sự không muốn giết con ta!”
Hắc Hổ hơi có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: “Đại vương, tiểu tử này chính là muốn tên Bạch Quang kia, chúng ta…”
Mặt Thiên Hổ Vương tối sầm lại, hai mắt trừng lớn, trầm giọng rồi nói: “Chờ hắn trị xong rồi nói! Bây giờ lại đi nói cái này, người muốn chết sao?”
Trong lòng Hắc Hổ cả kinh, vội vàng lui xuống, không dám nói tiếp.
Lần chữa trị này của Diệp Viễn chính là ba ngày ba đêm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và cảm thán của mọi người, sức sống của Hổ Tâm đã từ không đến có, lại dần dần mạnh mẽ hơn.
Tuy rằng quá trình này cực kỳ chậm chạp, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều là cao thủ nên tự nhiên có thể cảm nhận được hơi thở của Hổ Tâm có sự thay đổi.
Trên mặt Thiên Hổ Vương vô thức nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Đột nhiên, lòng bàn tay Diệp Viễn vừa thu lại thì việc điều trị liền dừng lại.
Sắc mặt Thiên Hổ Vương lập tức thay đổi, hỏi: “Tiểu tử, ngươi đây là có ý gì?”
Diệp Viễn từ từ đứng dậy, lau lau lớp mồ hôi mịn ở trên trán.
Loại phương pháp chuyển hóa dược lực này thật sự quá hao phí tinh lực, mặc dù hắn làm liên tục ba ngày ba đêm thì lúc này cũng đã cảm thấy ăn không tiêu.
Diệp Viễn nhìn Thiên Hổ Vương, thản nhiên nói: “Tình hình bây giờ của Hổ Tâm muốn sống thêm mấy tháng nữa thì cũng không có vấn đề, ta có thể giúp hắn tiếp tục chữa trị, nhưng mà, ta muốn gặp Bạch Quang trước!”
Hắn sở dĩ giúp Hổ Tâm trị thương vô điều kiện chỉ là để cho bọn họ biết mình có thực lực này.
Nhưng mà mục đích của hắn là Bạch Quang.
Không nhìn thấy Bạch Quang thì hắn sẽ không tiếp tục ra tay.
Đối với thái độ làm người của Thiên Hổ Vương, hắn đã sớm hỏi thăm qua.
Những gì Thiên Hổ Vương nói, hắn tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Sắc mặt Thiên Hổ Vương thay đổi, nói: “Bổn vương đã nói, ngươi chỉ cần chữa khỏi cho Hổ Tâm, bổn vương tự nhiên sẽ thả người.”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta muốn gặp Bạch Quang trước!”
Sắc mặt của Thiên Hổ Vương vô cùng khó coi, không khỏi nhìn về phía Hắc Hổ.
Sắc mặt của Diệp Viễn trầm xuống, lập tức có dự cảm không tốt, hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc Bạch Quang thế nào! Nếu ngươi dám lừa gạt ta thì con trai ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong khỏe lại!”
Thiên Hổ Vương biết không thể gạt được nữa, hừ lạnh một tiếng nói: “Hắn đã chết rồi!”
Rầm!
Hai mắt Diệp Viễn tối sầm lại, lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Đầu óc của hắn bỗng nhiên nổ tung, nỗi đau đớn vô tận lập tức lấp đầy toàn bộ cơ thể hắn.
Phốc!
Diệp Viễn bị khí huyết công tâm, trực tiếp phun ra một tia sương máu.