“Lâm trận mài gươm thì gươm không bén cũng sáng, lời này quả không sai chút nào. Nhưng mà thời gian chỉ có ba ngày, có phải là quá ngắn hay không?”
“Đây cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, chắc hẳn sư huynh cũng biết lúc trước ta luyện công không nghiêm túc cho lắm, thế cho nên căn cơ quá kém. Dù chỉ có ba ngày, cũng không mạnh lên được bao nhiêu sao?”
Triệu Xuân Dương quan sát Diệp Viễn một hồi, bỗng nhiên cười nói: “Có chút ý chí, ngươi không hề giống như tin đồn chút nào.Mau vào đi, ngươi có một canh giờ.”
“Đa tạ sư huynh.’
Triệu Xuân Dương vổ một cái vào bả vai của Diệp Viễn, cười nói: Tựa chọn cho tốt, đến lúc đó ta sẽ đi cổ vũ trợ uy cho ngươi.”
Tàng Kinh các của học viện Đan Võ chia làm ba tầng, tầng hai Linh Dịch cảnh mới được vào, bảy giờ Diệp Viền đương nhiên không có tư cách tiến vào.
Tang một thu nạp đều là võ kỹ cấp một, hiện tại vừa hay thích hợp cho Diệp Viên sử dụng.
Tâng thứ nhất này tất cả đều là kệ sách, công pháp có, võ kỹ có, sách đan dược cấp một cũng có, loại sách vô số, bao la vạn tượng.
Những sách này đều là bản chép lại, bản chính tất nhiên đều cất giữ tại u Vân tông.
Vê mặt công pháp Diệp Viền đã tu luyện Linh Chá cửu Dương Thần Quyết rồi, đương nhiên không cần tu luyện cái
khác nữa.
Mà những sách về đan dược này đối với Diệp Viền mà nói lại càng vô dụng, nghiễm nhiên bị hẳn loại bỏ.
Duy nhất chỉ có võ kỹ cấp một, trước mắt đối với Diệp Viễn mà nói là hữu dụng nhất.
Diệp Viễn đi tới khu vực cất giữ sách võ kỹ, bẳt đầu tìm kiếm võ kỹ thích hợp cho mình.
Thuận tay cầm lên một quyến, trên đó viết Hỏa Diễm Chưởng, là một môn võ kỹ cấp một trung phẩm hệ hỏa.
Lật xem nội dung bên trong, Diệp Viễn lắc đầu một cái. Loại võ kỹ này hết sức nông cạn, với hắn mà nói không có chút độ khó nào, uy lực cũng quá yếu.
Tuy trong sách thổi thiên hoa loạn trụy, nhưng làm sao võ kỹ bậc này có thể lọt vào pháp nhãn của Diệp Viễn cơ chứ?
Cầm Hỏa Diêm Chưởng đặt lại trên kệ sách, Diệp Viễn lại tiện tay lật mấy quyến võ kỹ. Trên cơ bản là võ kỹ cùng cấp với Hỏa Diễm Chưởng, hoa hòe mà không thực.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Viền cũng đã lật xem thử mấy chục quyến sách, nhưng không có một quyến nào có thế lọt vào tầm mắt của hắn.
Diệp Viễn không khỏi cảm thán u Vân tông này thật đúng là tiếu gia tử khí, dùng những hàng thông thường này xếp đầy ngoài của.
Song nghĩ kỹ lại, hắn liền nhanh chóng trở lên bình tĩnh hơn, võ kỹ công pháp là gốc rễ để lập phái tông môn, công pháp chân chính quan trọng làm sao có thế tùy tiện tuồn vào trong thế tục?
Diệp Viễn biết ở trên những giá sách này không tìm được võ kỹ mà mình muốn, thế là liền đi sâu vào bẽn trong.
Võ kỹ trên giá sách này rõ ràng thiếu rất nhiều, song chất lượng lại cao hơn một tầng, về cơ bản đạt tới cấp một thượng phấm.
Diệp Viễn dở xem một vài quyển, nhưng vẫn không có vẻ hài lòng giống lúc trước.
Ngược lại hắn không phải là nhàn rỗi sinh buồn chán, mà là muốn xem xem ở trong những võ kỹ này có điểm sáng nào không.
Đối với Diệp Viền mà nói, trung phẩm cấp một và cực phẩm cấp một không có khác biệt quá lớn. Phẩm cấp thấp một chút chưa chắc không phải là võ kỹ tốt, phấm cấp cao hơn một chút cũng chưa chắc nhất định là võ kỹ tốt.
Ví dụ như Thuấn Thiếm , nó chỉ là võ kỹ trung phấm cấp một, nhưng môn võ kỹ này có vài điếm không giống với võ kỹ khác, cho nên bản thân Diệp Viên đem nó ra để tìm kiếm.
Diệp Viền vừa nãy cũng nhìn thấy môn võ kỹ Thuấn Thiếm này, liếc qua một chút, cũng biết nhãn giới của người sáng tạo ra môn công pháp này vẫn là quá thấp, bản thân thay đổi qua thời gian đã mạnh hơn không ít, dùng để nghiên cứu dĩ nhiên là vô dụng.