Những ngày này Thiên Phong cho rằng Thiên Vũ đã táng thân trong bí cảnh, cả người đều đã tiều tụy đi rất nhiều.
Bây giờ nhìn thấy tôn tử bình an trở lại, tảng đá đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng được trút bỏ.
Lạc Thanh Phong và tầng lớp cao tầng của tông môn cùng các đệ tử bên cạnh chứng kiến tình cảnh này cũng đều không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên.
Mấy ngày qua, nội tâm của mỗi người đều cực kỳ dày vò dằn vặt.
Tông môn bị diệt, ai ai trong số bọn họ cũng đeo một gánh nặng cực lớn trong lòng.
Bây giờ về đến u Vân Tông, hiện tại sống sót sau kiếp nạn, ít nhất có thế chứng minh được chính đạo bất diệt.
Trong lòng đám người Lạc Thanh Phong đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hàn huyên, Thiên Phong kéo Thiên Vũ lại quan sát tỉ mỉ, nụ cười trên mặt dần dần biến thành kinh ngạc.
Thiên Phong phát hiện trong ánh mắt Thiên Vũ tinh mang bắn ra bốn phía, đứng ở nơi đó giống như một thanh kiếm sắc chưa tuốt ra khỏi vỏ, hình như quá khác so với trước kia rồi!
“Thiên Vũ, con…” Thiên Phong kinh ngạc nói.
Thiên Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, có chút e ngại tự mình đánh trống thổi kèn, lại là Mạc Vân Thiên ở bên cạnh cười nói: “Thái Thượng trưởng lão, tông chủ, Thiên Vũ đã lĩnh ngộ được chân ý, u Vân Tông ta có hi vọng phục hưng rồi!”
Ánh mắt Thiên Phong và Lạc Thanh Phong ngưng tụ, không thể tin được nhìn về phía Thiên Vũ.
“Thiên Vũ, lời Mạc Vân Thiên nói là sự thật?” Thiên Phong kinh ngạc hỏi.
Thiên Vũ gật đầu mỉm cười, Thiên Phong và Lạc Thanh Phong đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc dần dần biến thành kinh hỉ.
“Ha ha ha… Tốt! Tốt! Tốt! Đúng là trời không phụ U Vân Tông ta! Thật không ngờ được u Vân Tông ta trong họa có phúc, vậy mà lại cho tiểu Vũ lĩnh ngộ được chân ý, quả là ông trời có mắt!”
Thiên Phong liên tiếp nói ba chữ “Tốt”, có thể thấy trong lòng hắn vui mừng đến cỡ nào.
u Vân Tông xuất hiện một hậu bối lĩnh ngộ hoàn toàn được chân ý, hơn nữa hậu bối này, còn là đích tôn của hắn!
“Thái Thượng trưởng lão nói vậy là không đúng rồi, chuyện này chẳng có chút quan hệ nào với ông trời cả, con có thể hoàn toàn lĩnh ngộ chân ý, tất cả đều là nhờ Diệp Viễn!” Thiên Vũ cười nói.
Đám người Thiên Phong sững sờ, không khỏi hiếu kỳ một trận.
Sao lại là nhờ Diệp Viễn?
Thiên Vũ kể lại một lượt việc Diệp Viễn khắc chữ “Kiếm”, đám người Thiên Phong nghe xong cũng im lặng thật lâu.
Cuồng Phong giới, ở nơi sâu trong hoàng cung Vương Thành.
Một võ giả thân mang hắc bào ngồi trên hoàng tọa, còn một người khác lại đang phủ phục trước mặt hắn.
Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Phong Hoàng Triệu Thiên Dận chí cao vô thượng, vậy mà lại quỳ trước mặt nam nhân đó.
“Triệu Thiên Dận, ngươi thực sự khiến bản tọa quá thất vọng rồi!” Giọng nói của nam tử hắc bào vang vọng trong hoàng cung, mang đến cho người ta một loại cảm giác không chân thực.
Triệu Thiên Dận bá khí vô song, lúc này lại ngoan ngoãn nhu thuận như một con mèo nhỏ vậy.
Nghe nam tử mặc hắc bào nói, mồ hôi lạnh trên trán Triệu Thiên Dận túa ra, kinh sợ đáp: “Xin thánh sứ đại nhân bớt giận, đại trận Lục Cực Phong Ấn đó thực sự quá mạnh, cho dù là phá được trận cơ, cũng rất khó khai thông được thông đạo giữa hai giới!”
Nam tử hắc bào cười lạnh nói: “Trận pháp của Đại Diễn Thần Vương để lại, sao có thể để cho một tên Vô Lượng Cảnh cỏn con như ngươi có thế thăm dò? May mắn là hậu bối của hẳn đều là một lũ vô năng, nếu không các ngươi cũng không biết được mình chết như thế nào đâu! Có điều, ta không muốn nghe lý do. Nếu như ngươi làm trễ nải đại sự, bên trên trách tội xuống, ngươi cũng biết kết cục của Thượng Quan Vô Hối rồi đấy!”
Nghe những lời này, Triệu Thiên Dận không khỏi rùng mình, mồ hôi túa ra như
mưa.
“Xin thánh sứ đại nhân hãy yên tâm, thuộc hạ lập tức lên đường, đích thân ra tay khai thông thông đạo hai giới. Có đieu…”